5.
Ba tháng sau.
Nguy nga thành khuyết, lộng lẫy cung giai.
Hoa mai đã nở rộ, máu tươi thấm đẫm những nụ hoa, một mảnh đất phiêu linh lầy lội.
Nơi này vẫn cứ quen thuộc đến như vậy. Đây chính là hoàng cung của Văn triều, cũng chính là ngôi nhà mà nàng đã "mong nhớ đêm ngày" bấy lâu nay.
Vừa rồi nàng bị sẩy thai.
Suỵt, im lặng đi!
Văn Thần nàng là ai chứ?
Trưởng công chúa duy nhất, nữ nhi của Hoàng hậu Văn triều, xuất thân tôn quý, huyết thống thuần khiết, nếu như nàng là thân nam nhi, thì nàng sẽ hoàn toàn xứng đáng với vị trí thái tử điện hạ, là hoàng đế tương lai của Văn triều, làm sao có thể cùng với thủ lĩnh Man tộc dã man đó sinh dưỡng con cái chứ?
Nàng là công chúa dòng dõi cao quý của Văn triều, sao có thể mang trong mình giọt máu của Man tộc… Nàng hoàn toàn khinh thường mà…. Nàng sao lại có thể mang thai huyết mạch của hắn chứ…
Đúng không, làm sao có thể chứ?
Làm sao…có khả năng….
Nước mắt, không tiếng động rơi xuống.
Trái tim đã chết rồi.
Văn Thần biết, từ nay về sau nàng sẽ không còn rơi lệ nữa.
Vừa rồi, lúc nàng trên đường vào kinh không ngừng nôn mửa, Trì Liệt có chút kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Sẽ không đâu, sau mỗi lần ở cùng hắn nàng đều uống canh tránh tử mà.
Sẽ không đâu.
….
Sau khi y nữ rời đi, trong xe ngựa lâm vào tĩnh mịch. Trên bàn nhỏ trong xe ngựa đặt một chén thuốc sẩy thai.
"Tỷ tỷ, không thể được, thân thể của ngài đã uống quá nhiều canh tránh tử rồi, nếu như lần này lại sẩy thai nữa, tỷ không thể có được hài tử của chính mình nữa đâu!
"Những lời nói lo lắng của tiểu y nữ vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng. Nhưng như vậy thì tính sao chứ? Nàng đã sớm không thể thay đổi được sự thật này. Mãi mãi mất đi quyền được làm mẫu thân…. Cảm giác này không hề dễ chịu, thật sự, nàng bị số phận ép buộc phải trở thành một"nam nhân
". Một đời này, không thể có con cái. Ngay lúc nàng run run rẩy rẩy cầm lấy chén thuốc kia, một tiếng"Đủ rồi!" vang lên, chén thuốc sẩy thai kia bị hất đổ.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Trì Liệt liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt kia, kỳ quái lại phức tạp, cả đời này nàng không thể quên được: "Văn Thần, đừng cho là ta không biết ngươi đang có chủ ý gì, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng lợi dùng đứa nhỏ này để giành được nửa phần lợi ích cho Văn triều —-"
Nàng cười khẽ, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trước mặt Trì Liệt ra sau tai: "Ngươi biết ta cố ý không uống canh tránh tử, cũng biết ta đang dùng khổ nhục kế lấy lui làm tiến, đúng không?"
Sau đó, nàng tiến tới kề sát bên tai hắn, thanh âm dần trở nên khàn khàn đầy vẻ mị hoặc:
"Vậy thì tại sao còn muốn tương kế tựu kế? Hay là đã yêu thiếp thân rồi?"
Hắn đánh đổ chén thuốc sẩy thai kia không phải là muốn trúng kế sao?
Trì Liệt tức giận, tận lực hạ giọng, bóp chặt cằm Văn Thần ôm vào trong lòng và uy hiếp: "Đúng vậy, ta yêu ngươi đến mức hận không thể để ngươi sống không được mà chết cũng không xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!