Theo thời gian trôi qua, Văn Thần cùng với Tưởng Nam, Tần Nguyệt và mấy tâm phúc mưu đồ đã đủ lâu, bắt đầu có một ít động tác, ngay tại mấy ngày nay chuẩn bị thu lưới.
Mà bụng của nàng cũng dần dần lớn hơn, mắt thấy chuẩn bị đến ngày sinh.
Trì Liệt đương nhiên cũng nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng đều bị Văn Thần lấy cớ
"Hoa tàn ít bướm, bụng đương nhiên sẽ to ra" qua loa để lừa hắn, chắc là hắn tin, nên mấy tháng nàng dưỡng thai này hắn đều không đụng đến nàng, một mực ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Xem ra hắn đã mất đi hứng thú với nàng rồi, như thế này cũng tốt, tránh cho nàng khỏi cảnh mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ.
Đến ngày nàng lâm bồn, Văn Thần không tìm thái y mà mang theo mấy bà đỡ trốn trong lãnh cung để lâm bồn, rốt cuộc do không có kinh nghiệm, cộng thêm trước đó thân thể nàng bị thụ thương không phù hợp để mang thai, nên nửa đường bị khó sinh, máu chảy không ngừng, đáng tiếc nàng đã không còn khí lực để gọi thái y nữa.
Chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà chết sao?
Không, vương vị nàng vẫn còn chưa đoạt lại đâu.
Trì Liệt đáng chết….A, đau quá…. Có biết nữ nhân lúc lâm bồn hận nhất muốn giế. t ch. ết ai nhất không?
Không phải là tiểu súc sinh một mực chui tới chui lui ở trong bụng của nàng, mà chính là cẩu nam nhân đã khiến nàng phải mang thai!
Cuối cùng Văn Thần bất tỉnh không biết chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ tóm lại, sau khi nàng tỉnh lại đã thấy bên cạnh đã xuất hiện một tiểu y nữ không biết đến đây từ lúc nào, ôm trong tay một bé trai đang có vẻ sợ hãi chúc mừng Văn Thần.
"Đây là hài tử của ta sao?"
Nhìn thấy đôi mắt chim ưng màu hổ phách giống như Trì Liệt, nỗi bất an cùng hoài nghi vừa mới dâng lên trong lòng lập tức tiêu tán.
Đôi mắt chim ưng màu hổ phách này chính là đặc thù của vương thất Man tộc, ngoại trừ là hài tử Trì Liệt còn có thể là của ai đây? Mấy huynh đệ kia của hắn sớm đã bị đuổi tận giết tuyệt hết cả rồi.
"Ân…Là…Là một bé trai, chúc mừng ngài…."
Tiểu y nữ này chính là người đã trị liệu cho Văn Thần lúc nàng còn ở Man tộc, nghe nói chính là biểu muội của Trì Liệt.
Vì sao nàng lại ở đây?
Do Trì Liệt sai nàng tới đây à?
"Ngươi nói lắp cái gì?" Văn Thần kéo lấy thân thể mệt mỏi hư thoát, đôi môi tái nhợt, nhạy bén phát hiện tiểu y nữ có chút gì đó mất tự nhiên, liền lạnh lùng hỏi ra tiếng.
"Không có…Thanh Thanh chỉ là tình cờ đi ngang qua, thấy một mình ngài cùng với mấy bà đỡ ở nơi này lâm bồn, nên chỉ đến giúp một chút thôi."
Tiểu y nữ nhỏ giọng nói với vẻ bối rối, nhưng Văn Thần làm sao cũng không thể nghĩ ra nàng có thể làm việc gì trái với lương tâm, nhiều lắm thì mấy năm không gặp, lá gan lại nhỏ thêm một chút.
Nàng cố gắng chống đỡ thân thể lên, hỏi:
"A? Có phải vậy không? Vậy thì đúng là phải đa tạ ngươi, nếu không thì có lẽ …. Là một thi hai mệnh rồi."
Mấy bà đỡ có vẻ run rẩy đem hài tử ôm lấy đưa đến trước mặt nàng, tã lót màu vàng kim có thêu hình mai sáp chính do một tay Văn Thần làm ra, chỉ là trực giác của nàng cho rằng chính là một nữ hài, nên mới thêu hình mai sáp, ai mà ngờ được nàng sinh ra lại là một tiểu tử cơ chứ…
Không biết vì sao, Văn Thần đối với hài tử này cũng không cảm thấy quá mức thân cận, cũng không có cảm giác vui mừng khi được làm mẹ, khác hoàn toàn cảm giác mong chờ và hồi hộp khi mang thai, chẳng lẽ nàng đã lãnh huyết vô tình đến tình trạng này rồi sao?
Hài tử này không hiểu sao lại làm cho nàng có chút gì đó cảm thấy xa lạ.
Lúc nàng bắt đầu sinh con, Văn Thần đột nhiên mất hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu, không quan trọng nàng đến cùng có phải là bá chủ thiên hạ hay không, cứ để hài tử này hạnh phúc vui vẻ lớn lên, không phải trải qua cuộc sống bi thảm giống như nàng nữa, chỉ cần vui vẻ là đủ rồi.
Song chỉ trong nháy mắt khi nhìn thấy hài tử này, những suy nghĩ hạnh phúc trong tưởng tượng lập tức biến mất, không biết vì sao, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn, giống như đã mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
"Vậy để chúng nô tỳ ôm tiểu điện hạ đi nghỉ ngơi, ngài cứ an tâm tĩnh dưỡng." Thấy Văn Thần không có quá nhiều hoài nghi, bà đỡ cùng với tiểu y nữ đều thở phào nhẹ nhõm, ôm nam hài bước nhanh giống như chạy trốn, vừa ra đến cửa thì đột nhiên bị gọi lại.
Từ từ đã —- Văn Thần đột nhiên lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!