Chương 17: (Vô Đề)

"Không!"

Hết thảy trước mắt, đều tuyệt vọng đến mức làm cho ngươi ta phải phát điên….

Văn Thần cúi người tiến đến bị Trì Liệt gắt gao ôm chặt, hắn hôn lên lưng của nàng, tựa hồ như những phản ứng của nàng đã sớm như trong dự liệu của hắn.

"Thật sự là một tiết mục quân thần tình thâm, chơi vui không? Ta đã nói rồi mà, sẽ để cho ngươi cả đời khó mà quên được. Văn Thần, cảm giác bị ta bắt được như thế nào?" Hắn mỉm cười, đôi mắt chim ưng màu hổ phách đạm mạc, tàn nhẫn như vậy, vô tình như thế.

Mà ở trước mặt nàng chính là Tưởng Nam tay chân bị trói lại…Bị lăng nhục trước mặt mọi người…. Bị Cố Cùng — chính là tên kiếm sĩ tâm phúc kia của Trì Liệt… Dưới thân nàng máu tươi dần dần lan ra, theo bậc thang chảy xuống, một giọt, hai giọt….

Cũng giống như lúc mẫu hậu chết, nàng cái gì cũng không làm được, bất lực như vậy, yếu đuối như vậy!

"Cái này đối với ngươi chắc là cũng không thành vấn đề phải không? Năm đó ngươi bị lộ. t sạch trước mặt mọi người cũng không thành vấn đề mà."

Nàng tê tâm liệt phế như thế, đối với hắn, bất quá cũng chỉ là một trò vui, chỉ thế mà thôi.

Tưởng Nam, chính là chiến hữu đã cùng nàng xuất sinh nhập tử, là một trong số ít tâm phúc của nàng trên đời này.

Cổ họng đau buốt nhức nhối, nàng cố gắng nhẫn nhịn quay đầu lại, trong mắt vằn vện tia máu, khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn cái gì? Đến cùng ngươi muốn cái gì?"

"Muốn cái gì à? Đây là một câu hỏi rất hay. Để cho ta ngẫm lại đã, đây là lần đầu tiên A Thần hỏi ta muốn cái gì, ta phải suy nghĩ cho thật kỹ." Ánh mắt của hắn hung ác nham hiểm, ngữ điệu ra vẻ ngây thơ hiện ra lệ khí hung ác, tiếng nói trầm thấp.

"Tới đây, ta muốn ngươi — giống như một con chó cố gắng lấy lòng ta."

Bàn tay nắm chặt lại thành đấm, móng tay khảm sâu vào da thịt chảy ra dòng máu tươi, chậm rãi nhỏ xuống — sau đó, buông ra.

"Như thế này, đã đủ chưa?" Văn Thần quỳ xuống.

Quỳ xuống, khuất nhục, ẩn nhẫn. Đạo lý này từ lúc nàng được mười hai tuổi đã hiểu rồi.

"Thì ra ngươi cũng có lúc mềm lòng như vậy, vì cái gì đây? Rõ ràng là một người nhẫn tâm, bạc tình đến như vậy, thế mà lại vì thần dân của mình mà phải uốn gối đến mức này, chẳng lẽ sự lạnh lùng của ngươi chỉ là đối với ta thôi hay sao?"

Giọng nói bị kìm nén xen lẫn với nộ khí ẩn chứ bên trong.

Nếu như cẩn thận lắng nghe, còn có một tia nghiến răng nghiến lợi trong đó.

Nam nhân xách nàng lên, xốc áo trong của nàng lên, không có một chút thể diện bôi nhọ nàng.

Văn Thần cắn chặt môi dưới của nàng, dưới hàm răng nhỏ đều là sự ẩn nhẫn.

"Đau không?" Hắn đột nhiên tỏ ra đau lòng, vuố. t ve mái tóc của nàng.

"Ha." Văn Thần cười nhạt một tiếng, hất tay hắn ra, lạnh lùng châm chọc: "Trì Liệt, ngươi không cần phải làm bộ làm tịch như thế."

Rõ ràng người làm tổn thương nàng sâu sắc nhất chính là hắn, mỗi một chỗ tổn thương trên người nào đều không phải do hắn ban tặng, hiện tại hắn giả bộ thâm tình như vậy, dáng vẻ đó là diễn cho ai xem?

"Để cho toàn thân ta trên dưới vết thương chồng chất như vậy, chẳng lẽ đó không phải là điều ngươi muốn sao?"

Trì Liệt ngẩn người, càng thêm dùng sức, cơ hồ muốn đem nàng xé rách: "Văn Thần, ngươi luôn luôn có năng lực làm ta phải phát điên."

Mồ hôi ẩn nhẫn chậm rãi nhỏ xuống, nhất thời Văn Thần không phân biệt rõ đây rốt cuộc là mồ hôi hay là nước mắt.

Tưởng Nam ở dưới thân Cố Cùng lúc này giương mắt lên, ánh mắt ngoan tuyệt sắc bén, màu mắt biến ảo.

20.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ trong chớp mắt mấy tháng đã trôi qua, trận tuyết đầu mùa đã chậm rãi phiêu linh trên khắp quốc thổ Đại Văn triều, tầng tầng lớp lớp, chậm rãi phủ lên trên hoàng cung ngói đỏ tráng lệ, giống như sương nhuộm đẫm trên quả hồng, băng hỏa giao nhau.

Lễ chào năm mới sắp đến, những chiếc đèn lồng được trang hoàng dọc phía trên mái hiên lầu các, từng dãy cung nữ vây quanh chậu than cắt giấy đỏ, làm câu đối, không khí rộn ràng oanh ca yến ngữ trái ngược hoàn toàn với khung cảnh lạnh lẽo ở trong lãnh cung, còn có mấy hài đồng ngang bướng đứng ngoài sân đùa tuyết….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!