Mười một
- Từ đâu đến
Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của ta là Hồ Cảnh Viêm. Lúc đó, hắn ta đang ở một gian nghỉ mát không xa, chỉ đạo các cung nhân sắp xếp đồ dùng nghỉ ngơi. Với thính giác nhạy bén khác thường, hắn ta thoáng nghe thấy tiếng người phụ nhân kia, cảm thấy có điều không ổn nên vội vàng chạy đến.
Hồ Cảnh Viêm thấy ta lạnh đến mức mặt tái mét, người run rẩy. Rồi hắn ta phát hiện trong chớp mắt, bóng dáng người phụ nhân kia đã khuất xa, miệng lẩm bẩm: Kỳ quái.
Tiểu Lỗ tướng quân cũng lao đến với vẻ mặt như phát hiện ra con mồi. Lúc đó, chàng đang bàn bạc với nhà bếp về việc cơm chay. Chuyến đi này, chàng có mang theo một ít rau quả tươi từ trang trại Lỗ gia nên đã tự mình hướng dẫn nhà chùa cách chế biến.
Chàng nghiêm túc hỏi nhà sư rằng người phụ nhân đó là ai? Nhà sư trả lời, vì biết khách quý sẽ đến từ trước nên họ đã thông báo cho du khách và khách hành hương hôm nay chùa đóng cửa không tiếp khách. Không biết người phụ nhân này đến từ đâu và đi đâu.
Mạnh Du Du và Nhị ca vội vã chạy đến với vẻ mặt lo lắng, vì ta vừa ngỏ ý muốn mang vài cây mẫu đơn về cung trồng, hai người họ đã đi hỏi xem việc này có khả thi không, họ chỉ vừa mới rời xa ta được một lúc mà thôi.
Nhị ca luống cuống tay chân, người vốn điềm tĩnh như huynh ấy cũng phải la lên về cung về cung. Còn ta bỗng dưng không biết lấy đâu ra sức mạnh mà lại lớn tiếng nói, không về, khó khăn lắm mới ra ngoài được, dù có yêu ma quỷ quái gì xuất hiện, ta cũng sẽ không về!
Tiểu Lỗ tướng quân thấy ta như vậy, hào khí nói:
"Được, Lỗ mỗ sẽ theo sát Công chúa không rời nửa bước, hôm nay Công chúa cứ vui chơi thỏa thích ở đây, nếu còn có ma quỷ nào xuất hiện, nắm đấm của Lỗ mỗ không phải để trưng bày thôi đâu." Nói xong, chàng siết chặt nắm đấm khiến khớp tay kêu răng rắc.
Khí chất kiên cường và quyết tuyệt của vị thần chiến trường tỏa ra, mọi người lập tức cảm thấy bớt hoang mang, nhìn lên bầu trời với mặt trời chói chang, ai nấy cũng đều nghĩ, mặc kệ đi, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, ma đến thì họ bắt ma thôi.
Hồ Cảnh Viêm không yên tâm, hắn ta cùng Mạnh Du Du dẫn người đi tuần tra trong chùa hết một lượt. Mạnh Du Du nói, dù là ma nữ hay yêu tinh, không chừng là sư trong chùa không giữ quy củ giấu mỹ nhân trong thiền phòng, nữ nhân tinh ý hơn nam nhân, nàng ấy sẽ đi theo Hồ Cảnh Viêm xem có manh mối gì không.
Nghe những lời này, sắc mặt của nhà sư bên cạnh trở nên tái mét như đất, kêu lên không thể nào.
Trong khi Hồ Cảnh Viêm và Mạnh Du Du lật tung chùa lên, ta đang ngồi trong đình thản nhiên uống trà, còn ăn bánh ngon lành, Tiểu Lỗ tướng quân nói với Nhị ca ta:
"Nếu Công chúa là nam tử, có thể theo Lỗ mỗ vào quân ngũ. Khí phách này thật đáng khâm phục."
Trong lòng ta nghĩ, bất kể là ai từ khi mới sinh ra mà biết mình có thể gặp Diêm Vương bất cứ lúc nào, trải qua hơn mười năm rèn luyện, gan không lớn thì sống sao được.
Không lâu sau Hồ Cảnh Viêm và Mạnh Du Du lục lọi chùa xong, quả thật không có chuyện giấu mỹ nhân trong thiền phòng, họ thậm chí còn gõ cả tấm ván giường trong phòng trụ trì.
Tuy nhiên cả hai đã biết được rất nhiều chuyện, họ phát hiện trong vườn rau có mấy con chuột to, thân dài bằng mèo.
Hồ Cảnh Viêm nói, có thể đó là chuột thành tinh.
Hắn ta đang định dùng đá đập chết chúng, nhà sư hoảng hốt nói không được sát sinh trong chùa.
Mạnh Du Du sai người tìm một cái chum lớn, ném những con chuột to đó vào rồi đậy kín, sau đó nàng ấy nói với nhà sư rằng để chúng nó tự chết đói, không tính là sát sinh.
Khi họ kể lại những chuyện này cho ta nghe, ta cười đến nghẹt thở, cười đến đói bụng, đành phải ăn thêm một bát cơm chay.
Mười hai
- Chùa Thanh Lương
Tuy ban ngày ta có thể làm như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng đến đêm, ác mộng vẫn ập đến. Trong mơ, người phụ nhân dùng bàn tay lạnh giá vu. ốt ve gương mặt ta, lẩm bẩm:
"Ta thật sự không ngờ bản thân lại để ngươi sống đến nỗi lớn tới từng này rồi mà vẫn chưa giết ngươi."
Ta bật dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Nguyệt Lang vội thắp đèn lên, nàng ấy vẫn luôn canh chừng ta. Ta vốn không mang nàng ấy theo cùng trong chuyến đi chơi sáng nay, vì vừa có được một loạt bản sao, nội dung tuy thú vị nhưng chữ viết hơi lộn xộn, thế nên ta đã nhờ Nguyệt Lang chép lại hết toàn bộ trong một lần.
Nghe nói ta gặp chút chuyện quái dị ở chùa, Nguyệt Lang rất tự trách. Ta an ủi nàng ấy, bảo rằng không có gì to tát cả, ta đã sống qua tuổi mười lăm, giờ còn phải tìm phò mã, trong mắt người khác thì có lẽ việc ta còn sống tới hiện tại đã là chuyện quái gở lắm rồi.
Không ngủ được nữa, ta đành nhờ Nguyệt Lang kể cho mình nghe nội dung của những bản sao kia. Nguyệt Lang nói không thể kể vào ban đêm, bởi vì đó toàn là những chuyện kỳ quái. Ta thấy chúng rất hay, đúng lúc hợp cảnh có thể lấy độc trị độc, nên cứ nghe những chuyện đó thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!