BA MƯƠI BA: Song ngư bỉ mụcNghe đến đây trái tim ta nhói lên từng đợt đau đớn. Ta thật không ngờ một chuyện như vậy lại có thể kích thích đến tâm ma của Nghiêm Thiệu Ngọc.
Ta và Thiệu Đường chẳng qua chỉ là bình thản đối mặt với quá khứ, để những hồi ức không tốt đẹp tan biến, biến chúng thành những kỷ niệm đẹp mà thôi. Ai ngờ điều đó lại trở thành một chiếc gai đâm sâu vào trái tim của Nghiêm Thiệu Ngọc. Tiết Nguyệt Hoa tiếp tục nói:"
Về sau ta cũng không biết bản thân đã làm sao, như thể bị ma ám. Hôn sự giữa ta và Nghiêm Thiệu Ngọc chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời. Ta từng nghĩ mình sẽ cam chịu số phận cứ vậy mà sống hết một đời. Nhưng ta không kiềm chế được mà yêu hắn.
Dù hắn nho nhã lễ độ, không có chút ấm áp nào dành cho ta, ta vẫn yêu hắn. Ánh hào quang trên người hắn thật sự quá đẹp, ta không thể kìm lòng mà muốn chiếm hữu hắn.
Nhưng ta mãi không thể nắm giữ được trái tim hắn, trái tim hắn cách ta quá xa.Ta từng nghĩ sẽ không có một nữ nhân nào có thể bước vào trái tim một người như hắn.
Nhưng đột nhiên có người ám chỉ với ta rằng trái tim hắn nằm trong một chiếc hộp, có liên quan đến một nữ nhân.Ta không kiềm chế được mà muốn biết trong chiếc hộp đó có gì. Ta luôn muốn nhìn thấy đồ vật trong chiếc hộp ấy, mọi lúc mọi nơi đều muốn nhìn. Để nhìn được bên trong ta đã dốc hết mọi mưu trí.
Ta ngày càng biết ăn nói, học cách bồi dưỡng tay chân thân tín. Nghiêm Thiệu Ngọc không để ý đến những hành động của ta. Hắn nghĩ rằng ta kế thừa đặc điểm thích mưu quyền cung đấu của nữ nhân Tiết gia, hắn khinh thường.
Nhưng hắn sai rồi, ta chỉ muốn biết bên trong chiếc hộp ấy là gì mà thôi.Cuối cùng, đợi đến lúc hắn phải rời cung một thời gian vì việc xây dựng tân đô, ta cũng đã lấy được chiếc hộp đó. Khi mở ra ta chỉ thấy một miếng ngọc bội. Ta cầm ngọc bội lên nhìn mãi, không ngừng nhìn.
Ta phát hiện ngọc bội là đồ ngự chế, chỉ có người trong hoàng gia mới có thể sử dụng.Hồ Bích Ba và ngọc bội ngự chế... Ta biết, ngọc bội này là của ngươi, Trần Tố Ngọc, là miếng ngọc bội ngươi mang theo lúc đó. Thật nực cười làm sao.
Năm đó để không phải làm Phò mã hắn mới đẩy ngươi cho Nghiêm Thiệu Đường. Thế mà giờ đây hắn lại nâng niu giữ ngọc bội của ngươi như báu vật. Ngươi nói xem, có phải rất buồn cười không?"Tiết Nguyệt Hoa cười lớn, cười đến rơi nước mắt.
Quãng thời gian ta và Nghiêm Thiệu Ngọc gặp dịp thì chơi kia quả thật có từng trao nhau một vài món đồ. Tuy nhiên sau khi hủy hôn ước mọi thứ đều được trả lại, không sót thứ gì, như để chứng minh rằng giữa chúng ta không còn bất cứ thứ gì liên quan đến nhau nữa.
Ta không ngờ ràng vẫn còn đồ của mình nằm trong tay Nghiêm Thiệu Ngọc. Miếng ngọc bội song ngư bỉ mục ấy đã sớm bị ta quên lãng. Vậy mà trong sự vô tình của ta, nó đã trở thành một phần trong tâm ma của Nghiêm Thiệu Ngọc.
Ngọc bội vốn vô tội, ta cũng vô tội nhưng dường như lại làm tổn thương quá nhiều người. Tiết Nguyệt Hoa lau đi những giọt nước mắt vì cười mà rơi xuống, nói tiếp:"Thế nhưng điều đáng nể nhất không phải là kẻ khác mà là ngươi đấy, Trần Tố Ngọc.
Khi ấy, ta cố gắng đưa ngọc bội cho ngươi chỉ để xem ngươi sẽ phản ứng thế nào. Ta muốn ngươi biết rằng một nam nhân trên đường chạm tới quyền lực tối cao lại đặt ngươi trong trái tim hắn. Nếu không phải vì hắn yêu ngươi, có lẽ phu quân của ngươi đã không phải ch.
Nếu Nghiêm Thiệu Ngọc không yêu ngươi, hắn đã sớm kết liễu ngươi hoặc bỏ mặc ngươi trong cung. Khi đó, Nghiêm Thiệu Đường sẽ không cần phải hy sinh bản thân.Là Nghiêm Thiệu Ngọc không nỡ để ngươi ch, hắn không nỡ buông tay, cũng giống như Nghiêm Thiệu Đường không nỡ.
Ta muốn xem khi ngươi biết tất cả sẽ hối hận thế nào, sẽ sụp đổ ra sao, có trở nên điên loạn như ta hay không. Kết quả ngươi không hề có chút cảm xúc nào.
Thậm chí ngươi còn hoàn toàn giữ nguyên mọi thứ và trả lại chiếc hộp!Trần Tố Ngọc, cha chồng ta luôn rất tán thưởng ngươi nhưng ta luôn không để ý đến. Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân trốn trong vườn chơi trò làm nông mà thôi. Nhưng ta nhận ra cha chồng ta đã đúng.
Ngươi thật quá độc ác, thật sự quá độc ác.Tình yêu thầm kín bao năm qua của Nghiêm Thiệu Ngọc, thứ hắn không nói bằng lời rằng mình yêu say đắm, trong mắt ngươi lại chẳng đáng một xu. Ngươi khinh thường, ngươi chẳng thèm bận tâm.Ta hiểu rồi.
Đây mới chính là sự kiêu ngạo của một Công chúa thiên chi kiều nữ, mạnh mẽ hơn gấp hàng ngàn hàng vạn lần những nữ nhân bình thường như chúng ta.
Ta tâm phục khẩu phục, cũng hiểu tại sao Nghiêm Thiệu Ngọc lại nhớ mãi không quên ngươi.Việc có được thiên hạ đối với Nghiêm Thiệu Ngọc chỉ như lấy đồ trong túi nhưng để chinh phục ngươi lại khó hơn cả lên trời.
Trần Tố Ngọc, ngươi là niềm tiếc nuối mãi mãi trong lòng hắn, là tâm ma hắn không bao giờ vượt qua được. Hắn không thoát ra được, hahaha, hắn không thoát ra được! Đây chính là quả báo, quả báo đó! Hahahahahahahaha!"BA MƯƠI TƯ:
Tiết Nguyệt HoaLần đầu tiên ta gặp Tiết Nguyệt Hoa, nàng ấy là người như thế nào nhỉ? Thật trang nhã, dịu dàng, phong thái đoan trang. Là điều gì đã khiến một nữ nhân thay đổi, không còn giống như ban đầu nữa? Là năm tháng, hay là tình yêu? Chẳng qua là nàng ấy đã yêu Nghiêm Thiệu Ngọc.
Còn Nghiêm Thiệu Ngọc, hắn biết rõ nữ nhân rất dễ yêu hắn nhưng đối với những người dễ dàng yêu mình, hắn chỉ có khinh thường. Ta hỏi Tiết Nguyệt Hoa:
"Bây giờ ngươi chỉ biết nghe lệnh Nghiêm Thiệu Ngọc thôi sao?"Tiết Nguyệt Hoa đáp:"Chứ còn thế nào nữa.
Ngươi biết đấy, Nghiêm Uyển Xu trước khi ch từng nhờ người đưa tin cho ta. Nàng ta nói rất nhớ con mình, cầu xin Thái tử phi thương tình để nàng ta có thể gặp mặt An Thuận Hầu một lần.
Thái thượng hoàng nhất thời mềm lòng, cho phép ta mang thư tay của An Thuận Hầu đến ngục để thăm nàng.Ban đầu vốn định để Nghiêm Thiệu Tuyên đi, nhưng sợ Nghiêm Uyển Xu sẽ cầu xin đệ đệ tha cho mình nên họ quyết định không cho người Nghiêm gia đến gần.
Cuối cùng, họ sắp xếp cho ta đi làm việc này vì họ biết ta không dám làm bừa.Kết cục là chuyện nhớ con hoàn toàn là giả. Nàng ta thì thầm với ta rất nhiều điều. Ta vốn không nên nghe nhưng lại không kìm được. Nhờ vậy ta mới biết chiếc hộp đã đến tay Nghiêm Uyển Xu như thế nào.
Ta cũng biết phu quân nàng ta, tên hoàng đế Trần gia vô dụng cũng biết bí mật về chiếc hộp đó.Sau khi nghe nàng ta nói xong ta lại càng thêm tò mò về chiếc hộp. Khi trở về, Nghiêm Thiệu Ngọc trách ta đã ở đó quá lâu. Không lâu sau, Nghiêm Uyển Xu ch còn ta thì bị ép uống thuốc tuyệt tử.
Thực ra hắn cũng đã lạnh nhạt với ta từ lâu rồi. Bát thuốc ấy chẳng qua là hình phạt mà thôi.Khi đó, nhà mẹ đẻ ta luôn nơm nớp lo sợ, lén khuyên ta sinh thêm vài đứa con cho Nghiêm Thiệu Ngọc. Ha, đúng là si tâm vọng tưởng. Nghiêm Thiệu Ngọc còn khiến ta đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nhi tử của ta bị Nghiêm gia dạy dỗ đến không còn là con ta nữa. Ta chỉ là một công cụ sinh nở, còn nhi tử của ta lại trở thành một đứa trẻ tiêu biểu của Nghiêm gia. Hoàn hảo đến đáng sợ.Càng như vậy ta càng hóa điên. Ta không hiểu vì sao Nghiêm Thiệu Ngọc lại đối xử với ta như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!