Chương 7: (Vô Đề)

HAI MƯƠI LĂM: Cuộc sống mớiMiếng ngọc này đưa ta trở về những chuyện xưa xa xôi, đưa ta trở về tuổi mười lăm. Phút trước ta vẫn còn đang làm nũng trong lòng mẫu phi, phút sau ta đã trở thành một quân cờ. Rồi trong những tính toán khác nhau, ta trở thành thê tử của Thiệu Đường.

Kể từ khi ta rơi xuống hồ, miếng ngọc này đã bị lạc mất, ta cũng không để tâm. Có quá nhiều chuyện đáng để ý tới, ai sẽ quan tâm đến một miếng ngọc bội chứ. Nghiêm Thiệu Ngọc giữ miếng ngọc này làm gì, hắn cảm thấy hổ thẹn sao?

Ta đã buông bỏ hết mọi chuyện từ lâu rồi, ta và Thiệu Đường từng trở lại thăm hồ Bích Ba. Cầu tre đã được sửa chữa, ta và Thiệu Đường đã đi hết quãng đường chưa đi xong trước đây. Chúng ta còn ngắm cây hợp hoan nổi danh, hái về một bó hoa hợp hoan rất lớn.

Thời thế đổi thay, Tiết Nguyệt Hoa liều mạng để ta xem miếng ngọc bội này làm gì? Ta không muốn đoán, cũng không muốn nghĩ nhiều, nghĩ nhiều chỉ tự chuốc phiền não. Ta thừa nhận mình không chịu nổi sóng gió nữa, cuộc sống hiện tại rất tốt rồi.

Chẳng có ý nghĩa gì cả, ta chợt hối hận vì đã không để tên thủ lĩnh đuổi theo kia mang chiếc hộp đi. Ta suy nghĩ một lúc, bèn ra lệnh cho người mang chiếc hộp này gửi về phủ Thái tử. Người đã khuất không thể trở về, chuyện xưa cũng không thể đuổi theo.

Ta đã trải qua đủ nhiều chuyện rồi, cuộc sống sau này ta nhất định phải để nó trở nên đơn giản hơn, yên lặng chờ đến khi sinh mệnh kết thúc, ta sẽ vui vẻ đi gặp Thiệu Đường. Trong cung truyền chỉ bảo ta vào cung diện kiến.

Ta lấy cớ bệnh vì không muốn đi, nhưng người đến truyền chỉ nói với thái độ rất kiên quyết, ta nghĩ thế thì đành đi một chuyến vậy. Có những lời chỉ cần nói ra một lần là xong. Dù sao ta cũng đã quen, từ sau khi phụ hoàng mất, ai làm hoàng đế cũng muốn gặp ta, mặc dù ta chẳng có tác dụng gì.

Giữa đường thì ta bị chặn lại, là Nghiêm Thiệu Ngọc. Ta bị đưa đến phủ Thái tử. Do Nghiêm Thiệu Ngọc đã trưởng thành nên không ở trong Đông Cung của Thái tử mà trực tiếp ra ngoài tìm một nơi làm phủ Thái tử.

Mọi chuyện thật hoang đường, bao nhiêu năm trôi qua, họ còn định lôi những chuyện cũ vô nghĩa ra để làm khó người ta sao? Ta trực tiếp hỏi Nghiêm Thiệu Ngọc:

"Có phải Nghiêm gia các người cho rằng ta vẫn còn hận chuyện năm xưa không? Cho rằng ta có ý định báo thù? Nếu các người cảm thấy người tiền triều như ta chướng mắt thì tìm lý do gì để loại bỏ ta cũng được, chứ các người dùng lý do này thì đúng là quá đỗi nực cười."Nghiêm Thiệu Ngọc hỏi ta:

"Ví như một chiếc lồng, ban đầu định nhốt hai người, sau đó một người được tự do, còn người kia vẫn bị giam cầm. Ngươi nói xem người bị giam cầm có khi nào sẽ nổi điên vào một ngày nào đó, muốn kéo người tự do kia trở lại không?"Ta nói:

"Ta chưa bao giờ cảm thấy giữa Thiệu Đường và ta ai giam cầm ai, mỗi ngày chúng ta đều rất hạnh phúc."

Nghiêm Thiệu Ngọc nói:

"Trần Tố Ngọc, bao nhiêu năm nay ngươi thật sự quá tự do rồi."Ta ở trong phủ Thái tử hai ngày, sóng yên biển lặng. Chuyện vào cung không còn được đả động đến nữa, không biết Nghiêm Thiệu Ngọc đã giải thích thế nào với phụ hoàng của hắn.

Ta muốn hỏi Tiết Nguyệt Hoa đã đi đâu, thì được cho biết là Thái tử phi đang dưỡng bệnh. Nàng bị bệnh hay là bị điên, ai mà biết được. Những năm gần đây ta đã thấy nhiều người điên quá rồi, cũng chẳng còn hiếm lạ nữa.

Sau khi ta trở về Nam Ẩn Viên, Thiệu Phong đến đón ta đi thăm thú tân kinh, nói là công trình sắp hoàn thành, để ta xem cơ nghiệp đã sắp xếp cho Vô Ưu và Cảnh Minh có tốt không. Ta vui vẻ đồng ý, dẫn theo các con hân hoan rộn ràng lên đường. Tân kinh rất tốt, trông khí thế hơn hẳn cố đô.

Thiệu Phong và Thiệu Tuyên, hai vị thúc thúc này rất đáng tin cậy. Họ sắp xếp cơ nghiệp quá tốt, phủ Quốc công của Cảnh Minh rất khang trang. Nếu Vô Ưu gả đi từ đây, ai mà chẳng nhìn con bé với con mắt khác chứ. Họ còn chuẩn bị cho Vô Ưu một số cửa hiệu và thôn trang, làm hậu thuẫn cho Vô Ưu sau khi gả đi.

Họ nói, dù sao cũng là đứa trẻ mà họ đã từng tự tay bế ẵm, tên cũng do họ đặt, nếu Vô Ưu gả đi thì không được phép chịu bất kỳ tủi nhục nào. Đương nhiên trong phủ Quốc công có chỗ cho ta ở, mặc dù ta không định cư ở tân kinh.

Tuy nhiên đợi đến khi Cảnh Minh có thê tử mới, sinh con đẻ cái, ta cũng phải về đây thăm chúng. Nơi ta ở được xây dựng rất lộng lẫy. Ta tưởng tượng nếu mình già đi thì khi mình ở nơi này sẽ là cảnh tượng gì.

Phía sau là bức bình phong sơn thủy bằng ngọc, phía trước là sập gỗ nam, ta nằm trên đó, những thị nữ xinh đẹp dùng nắm đấm mỹ nhân đấm chân cho ta. Nghĩ đến đó, ta không nhịn được bật cười. Làm một lão thái thái được nuông chiều đúng là một chuyện tuyệt vời biết bao.

Đến lúc đó nhi tử của Cảnh Minh được sinh ra, thằng bé sẽ bế cho ta xem, sau đó ta sẽ nhìn nó rồi nói:

"Ôi chao, trông nó giống tổ phụ đã qua đời của nó quá."Ta sẽ vừa chảy nước mắt, vừa đeo cho đứa trẻ một ổ khóa vàng lớn.

Khung cảnh này rất ấm áp, ta chợt cảm thấy mình không cần phải cố chấp với Nam Ẩn Viên, ta cũng có thể có cuộc sống rất tốt ở đây. Chú ý: Các trái tim yếu đuối hãy dừng ở đây. Đọc tiếp mà buồn mà khóc là Meo không chịu trách nhiệm đâu à nha! HAI MƯƠI SÁU:

Nghiêm Thiệu Ngọc lên ngôiKhi trở về Nam Ẩn Viên, ta muốn sắp xếp lại mọi thứ, từ nay nơi này sẽ là nơi ta nghỉ ngơi tránh nóng. Ta cần giữ lại người để hầu hạ nhưng không cần nhiều như trước nữa. Tô phu tử rất thích nơi này, ta để ông muốn đến ở lúc nào thì đến, muốn ở bao lâu thì ở.

Ông cũng đồng ý, nhưng Quốc Tử Giám ở tân kinh thành sắp xây xong, ai cũng muốn mời ông làm Trấn Giám Đại Nho, ông không thể từ chối được. Lão Trình và các nữ tỳ mà mẫu phi cho ta sẽ ở lại đây dưỡng già và trông coi vườn tược. Họ đã thành đôi nên về già cũng có một mái ấm.

Ta để lại vài người trẻ tuổi để họ sai phái, đều là những người có thân thích ở cố đô nên tạm thời chưa thể đi được. Những người khác có thể theo ta rời đi, vì phủ Quốc công mới rất lớn, Cảnh Minh cũng cần người. Hoắc Tu Nghi và Tào Tuyết Lan an ủi ta rằng như vậy rất tốt.

Họ từng nghĩ ta sẽ ôm bài vị của Thiệu Đường và ở lại Nam Ẩn Viên sống với kỷ niệm đến già, họ rất lo lắng. Ta nói:

"Bài vị có thể mang đi bất cứ đâu, ta có thể nhớ về Thiệu Đường ở bất cứ nơi nào. Lúc còn sống chàng ấy đã là người tướng công cưng chiều thê tử, đương nhiên ta đi đâu thì chàng ấy sẽ đi theo đó. Nếu chàng ấy còn sống, cũng chỉ nghe theo ý ta mà thôi."Tân kinh đã xây dựng hơn ba năm nhưng vẫn chưa hoàn thành, tuy nhiên đã có nhiều người lục tục chuyển đến đó.

Cung thành đã hoàn thành được đại khái, việc dời đô là điều tất yếu. Một kinh thành có khi phải mất hơn mười năm mới xây xong, thông thường người ta sẽ dời đô trước rồi từ từ xây dựng nốt phần còn lại. Ta cũng đã chuẩn bị xong mọi việc để chuyển nhà. Sau đó ta đi tảo mộ và nói chuyện với Thiệu Đường.

Tại mộ của Thiệu Đường, ta gặp Nghiêm Thiệu Ngọc. Đúng là không ngờ tới thật, ta không hiểu hắn đến đây làm gì. Sắp dời đô rồi, có biết bao nhiêu việc phải lo, hắn không cần đến đây tưởng nhớ tình huynh đệ vào lúc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!