Chương 6: (Vô Đề)

HAI MƯƠI MỐT: Nhà Trần suy tànTa không muốn tỉnh lại nhưng vẫn phải tỉnh lại. Khi tỉnh lại ta đang ở Nghiêm gia, ở trong tiểu viện nơi Thiệu Đường từng ở trước khi thành thân. Trong gương, ta như một con ma, thật kinh ngạc là ta vẫn còn sống.

Ta bắt đầu dần ăn uống trở lại, chậm rãi trông có sức sống hơn. Ta phải sống cho thật tốt, bởi vì Thiệu Đường không muốn ta ch. Nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, hắn đã bị kinh hãi quá lớn. Ban đầu còn chưa sao, sau đó hắn được an ủi từ mấy cung nữ xinh đẹp rồi đắm chìm trong đó, kết quả là cơ thể bị kiệt quệ.

Ta nghe xong vừa cười vừa khóc. Không chịu nổi khuê tú danh môn, luôn phải tìm kiếm an ủi từ nơi các cung nữ xinh đẹp. Phụ hoàng cũng thế, phế Thái tử cũng thế, bây giờ Hoàng thượng cũng vậy.

Sinh mẫu của Hoàng thượng chính là một cung nữ quét dọn có dung mạo xuất chúng, sở thích của nam nhân Trần gia đúng là một vòng tuần hoàn. Nhưng họ lại rất phụ thuộc vào khuê tú danh môn.

Phụ hoàng phụ thuộc vào Tiết Hoàng hậu, phế Thái tử phụ thuộc vào Thái tử phi, Hoàng thượng cũng phụ thuộc vào Nghiêm Uyển Xu, đung là ham mê sắc dục nhưng hèn nhát đến tận xương tủy. Hoàng thượng bị bệnh, một khi băng hà thì nhi tử của Nghiêm Uyển Xu sẽ kế thừa ngôi vị.

Vị tiểu hoàng đế non nớt này chỉ có thể càng dựa dẫm vào Nghiêm gia. Đứa trẻ đó, nó đã từng hỏi ta rằng ch có đau không. Cả đời của đứa trẻ đó, có lẽ nó chỉ hy vọng mẫu hậu của nó yêu thương mình. Trong khoảng thời gian này, Vô Ưu và Cảnh Minh luôn được Nghiêm gia chăm sóc.

Nghiêm gia quả là tận tình chu đáo đối với ta và các con, không một ai đến oán trách rằng ta liên lụy đến Thiệu Đường. Ta không nên oán hận nữa, nếu đã sống thì hãy nhìn về phía trước.

Trong kinh thành chắc sẽ không có biến cố lớn nữa, có lẽ sau này cuộc sống của ta sẽ là trông nom hai đứa con rồi sống đến cuối đời. Ta sẽ nhìn chúng lớn lên, thành gia lập nghiệp, con cháu đầy đàn, rồi đến lúc tuổi già sức yếu, ta sẽ đi theo Thiệu Đường.

Không biết Thiệu Đường có đợi ta ở cầu Nại Hà không, đến lúc đó chắc chàng sẽ không nhận ra ta nữa. Hoàng thượng muốn gặp ta một lần, nhưng Nghiêm Thiệu Ngọc lấy cớ thân thể ta yếu không thích hợp để vào cung diện kiến mà ngăn cản.

Ta vẫn rất tò mò, không biết rốt cuộc tam ca nhu nhược của ta muốn nói gì nhưng Nghiêm gia không muốn để ta đi, ta cũng không muốn gây rắc rối. Hoàng thượng nhiều lần yêu cầu ta vào cung, Nghiêm Thiệu Ngọc cũng nhiều lần ngăn cản. Ta thấy khá lạ.

Rốt cuộc tam ca gần đất xa trời của ta muốn nói gì với ta, có phải là người sắp ch thì muốn nói câu nào đó tốt đẹp không? Ta cứ cảm thấy những gì hắn muốn nói sẽ không phải là những lời hay ho gì, có lẽ những điều hắn nói sẽ lại kéo ta xuống địa ngục.

Sức khỏe của ta đã khá hơn nhiều, bèn dẫn Vô Ưu và Cảnh Minh quay về Nam Ẩn Viên. Ta lại để Tô lão phu tử tái xuất giang hồ, làm thầy cho Vô Ưu và Cảnh Minh. Tô lão phu tử cũng già rồi nhưng vẫn thích ăn thịt kho đậu que. Luống đậu que trong vườn vẫn tươi tốt như xưa, lão Trình chăm sóc chúng rất tốt.

Lão Trình nên an hưởng tuổi già rồi. Ta để lão ở lại Nam Ẩn Viên hưởng phúc, bầu bạn với Vô Ưu và Cảnh Minh. Cái ch của Thiệu Đường khiến ông lão này tan nát cõi lòng, lão vẫn gắng gượng muốn tiếp tục hầu hạ ta.

Hoa cỏ trong Nam Ẩn Viên vẫn như xưa, tươi tốt um tùm, không cần người chăm sóc nhiều, tự sinh tự diệt vẫn sống rất tốt. Ta tiếp tục làm người nhàn rỗi của ta, phong vân biến ảo ngoài kia không liên quan đến ta, ta vẫn vô dụng như xưa. Hoàng thượng băng hà, tiểu Hoàng thượng đăng cơ.

Năm người nhi tử của phụ hoàng đều đã ch hết, ước chừng nếu người ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ không đau lòng lắm, chỉ cảm thán vận mệnh mà thôi. Nghiêm đại học sĩ trở thành Nhiếp chính vương, Nghiêm Thiệu Ngọc trở thành Trấn Quốc công.

Không lâu sau, hẳn là tiểu hoàng đế sẽ học cách nhường ngôi thoái vị. Điều chờ đợi đứa trẻ này là gì đây, một chén thuốc độc, hay là cạo đầu đi tu? Cũng khó trách Nghiêm Uyển Xu chọn không yêu thương nó. Ai có thể trơ mắt nhìn con mình đi đến kết cục bi thảm được chứ.

Tiểu Hoàng thượng bị bệnh, hy vọng ta vào cung thăm nó. Ta thật sự không hiểu, người này tiếp nối người kia, tại sao họ cứ nhất định phải ép ta vào cung làm gì. Tiểu Hoàng thượng bị bệnh khá nặng, nếu nó ch trước khi thoái vị thì có lẽ Nghiêm gia sẽ gặp chút phiền toái.

Để an ủi nó, ta có thể vào cung nhưng cần có Trấn Quốc công phu nhân đi cùng. Trấn Quốc công phu nhân, thê tử của Nghiêm Thiệu Ngọc là Tiết Nguyệt Hoa, xuất thân từ nhị phòng Tiết gia.

Nhị phòng Tiết gia luôn không có thành tựu gì trên đường làm quan, nên người tài giỏi như Tiết Nguyệt Hoa phải gả cho gia tộc đối địch là Nghiêm gia. Không ngờ từ đó trong họa có phúc, nhờ thế mà họ mới như được mở ra đường sống.

Những người khác trong Tiết gia đã vì tham gia phản loạn mà đầu rơi máu chảy trên pháp trường từ lâu. Tiết Nguyệt Hoa như một pho tượng Phật, ta không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng. Ta lại một lần nữa cảm thán, nàng rất xứng đôi với Nghiêm Thiệu Ngọc. HAI MƯƠI HAI:

Giang sơn đổi chủTiểu Hoàng thượng trông không được tốt lắm, nó gầy yếu và không có tinh thần. Đây là một đứa trẻ sinh ra đã là quân cờ, phụ mẫu chưa từng thực sự che chở cho nó. Nó yếu ớt gọi ta là cô cô. Ta sờ trán nó, hỏi nó có muốn ăn gì không.

Nó lắc đầu, sai người lấy ra một cái hộp trang sức, cái hộp được niêm phong kín. Tiểu Hoàng thượng nói:

"Cô cô, phụ hoàng nói đây là đồ trang sức mà mẫu hậu yêu thích nhất, trẫm biết mẫu hậu vẫn còn sống, có thể đưa cái hộp này cho mẫu hậu được không. Phụ hoàng không còn nữa, nếu trẫm cũng không còn nữa, hãy để nó ở bên cạnh mẫu hậu."Ta thở dài rồi nói với nó, ta không làm được. Ta không muốn nói dối trẻ con, ta biết Nghiêm gia sẽ không để ta đi gặp Nghiêm Uyển Xu. Tiểu Hoàng thượng bắt đầu khóc, nó khóc đến mức thở nghẹt thở.

Ta thấy có chút sợ hãi, ta sợ đứa trẻ này không thở được. Vào lúc quan trọng nhất vẫn phải nhờ Trấn Quốc công phu nhân ra mặt, nàng bước tới nhận lấy cái hộp, nói:

"Thánh thượng đừng gấp, thần phụ sẽ nghĩ cách giải mối lo vì thánh thượng."

Tiểu Hoàng thượng nghe xong lập tức ngừng khóc, nó hỏi:

"Phu nhân thật sự có thể giúp trẫm sao?"Tiết Nguyệt Hoa nghiêm túc nói nàng có thể cố gắng thử. Sau khi ra khỏi cung, ta nhìn Tiết Nguyệt Hoa rồi không nhịn được nói:

"Phu nhân sẽ trực tiếp đưa cái hộp này cho Quốc công phải không."

Tiết Nguyệt Hoa khen ta là người thông minh. Ta chỉ thấy thương tâm, cái hộp này để bên cạnh tiểu Hoàng thượng có lẽ còn là một niềm an ủi, giờ ai biết nó sẽ ra sao. Đáng tiếc, ta không thể bao đồng nhiều chuyện như thế, ta không có năng lực đó.

Dù Nghiêm Uyển Xu có nhận được cái hộp này cũng sẽ không để tâm tới, trong lòng nàng ta ngoài hận thù thì còn có thể có gì nữa chứ. Tóm lại, ta cảm thấy cái hộp này là vật vô nghĩa. Có thể nó sẽ bị đốt đi, có thể sẽ bị chôn đi, không ai quan tâm nó đi đâu nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!