MƯỜI BẢY: Mẫu phi qua đờiTa cứ thế lặng lẽ chờ đợi một biến cố lớn đến, chờ đợi một ngọn lửa trời thiêu rụi tất cả. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, mẫu phi đã ngã bệnh nặng. Bà không t ự vẫn, bà chỉ bị tâm bệnh, bởi lẽ nỗi tự trách và ăn năn đã đè nặng lên cơ thể bà.
Dù ta có bầu bạn với bà thế nào, giải thích ra sao, bà vẫn không thể tha thứ cho chính mình. Mẫu phi ơi. Bà cảm thấy mình đã trở thành gánh nặng của ta, bà ch đi thì ta sẽ được giải thoát.
Thế gian này đúng là không công bằng, người không làm sai chuyện gì lại luôn tự trách mình, còn kẻ làm sai lại cố chống chế bằng những lý lẽ đường hoàng. Mẫu phi qua đời trong vòng tay ta, Hoàng thượng đã cho bà một đám tang long trọng.
Còn ta thì rất đau buồn, đến nỗi không thể tham dự tang lễ của mẫu phi, đau buồn đến mức ngã bệnh trong cung, không thể ra khỏi cửa. Coi kìa, mẫu phi không hiểu, bà đi rồi ta cũng không được giải thoát đâu.
Thiệu Đường đã dùng mọi cách để đón ta về nhà, nhưng dù chàng có cầu xin và quỳ lạy thế nào đều không có kết quả. Hoàng thượng nói:
"Trẫm sẽ chăm sóc tốt cho hoàng muội, chẳng lẽ Nghiêm gia không tin tưởng thiên tử sao?"
Hắn tuyên bố ta đau buồn quá độ, không thể rời khỏi tẩm điện nơi mẫu phi ở lúc sinh thời, nếu không thần trí của ta sẽ hoảng hốt. Nếu Hoàng thượng có thể đường đường chính chính đấu một trận thật sự với phụ tử Nghiêm gia thì ta còn thấy khâm phục hắn.
Nhưng hắn cứ đắc ý với những thủ đoạn đen tối nhỏ nhặt này của mình như thế, nắm giữ ta và Thiệu Đường
- những người không ở trong trung tâm quyền lực. Dường như thông qua việc khiến Thiệu Đường đau khổ vì ta, hắn cũng coi như đã khiến một người Nghiêm gia đau khổ.
Hoặc là hắn không hài lòng vì sao ta có thể độc thiện kỳ thân, giả sử một ngày Trần gia xong đời, hắn cũng muốn kéo ta ch chung với mình. Hoàng thượng nói với ta:
"Muội muội, ngươi sống hạnh phúc quá rồi, vừa được phụ hoàng sủng ái, vừa có mẫu phi thương yêu. Dù bị Nghiêm gia tính toán một phen, nhưng cuối cùng Nghiêm gia vẫn muốn bảo vệ ngươi vô ưu vô lo, đúng là không công bằng."Ta nói với hắn:
"Người Nghiêm gia luôn mong muốn người nhà mình tốt, không giống như Trần gia chúng ta, chẳng màng đến sinh tử của người nhà."
Nghiêm Uyển Xu bước ra tát ta một cái, hỏi: Vậy ta tính là gì?Hoàng thượng ôm lấy nàng ta, hắn nói cũng sẽ đối xử tốt với nàng ta. Nghiêm Uyển Xu mặt không biểu cảm, trong mắt chỉ có sự ghê tởm. Cuối cùng ta cũng biết Nghiêm Uyển Xu đang hận điều gì.
Giả sử có một ngày Nghiêm gia đại thắng, giành được giang sơn của Trần gia ta, mọi việc sẽ được họ xử lý kín kẽ không để lại một kẽ hở nào, mọi người đều được toại nguyện. Thậm chí Nghiêm gia sẽ đối xử tốt với ta, một Công chúa mất nước đáng thương, chăm sóc ta để thể hiện lòng nhân từ.
Khi đó chỉ có một kẻ hy sinh, đó chính là Nghiêm Uyển Xu. Ta và nàng ta vốn cùng là người có số phận trở thành quân cờ của người khác, nhưng xem ra ta may mắn hơn nàng ta nhiều.
Nhưng người tạo nên tất cả những điều này không phải là ta, cũng không phải là Thiệu Đường, sự căm hận của nàng ta đối với chúng ta thật buồn cười làm sao. Ta lạnh lùng nói với Nghiêm Uyển Xu:
"Ngươi có thể báo thù phụ thân ngươi, huynh trưởng của ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không nên báo thù ta."
Nàng ta tức giận:
"Bọn họ là những con quái vật do Hoắc gia dạy dỗ ra, người thường muốn thắng quái vật rất khó."Xem ra ta là một quả hồng mềm, dù có tội hay không thì ít nhất so với phụ tử Nghiêm gia, ta còn có thể để cho họ nắn bóp được một cái.
Nghiêm Uyển Xu nói với ta:
"Trần Tố Ngọc, ngươi đừng tự ti quá, ngươi vẫn còn có ích lắm đấy."Ta không hiểu nàng ta nói cái gì, ta bị giam cầm chặt chẽ trong thâm cung, lần này không có mẫu phi bên cạnh nữa, may mà còn có Mặc Hương ở bên.
Ta không thể tùy tiện ra khỏi phòng, cửa nẻo đều bị khóa chặt, đồ ăn thức uống và đồ dùng sinh hoạt đều được chuyển qua lỗ nhỏ trên cửa. Ta không bận tâm đến tất cả những điều này, chỉ cần Thiệu Đường bình an và các con ta bình an là ta đã an lòng rồi.
Ta không cần ai liều mạng cứu ta, bởi lẽ làm thế chẳng có ý nghĩa gì cả. Ta tin Thiệu Đường là người thông minh, từ khi ta gửi con vào Nghiêm gia, chàng nên hiểu rằng ta đã chuẩn bị từ bỏ tất cả rồi. Ta có thể giống như mẫu phi, bình thản tự kết thúc cuộc đời mình.
MƯỜI TÁM: Biến loạn trong cungTa lấy ra bộ cờ song lục mà Thiệu Đường nhờ Tần Bạch Vân làm cho ta. Vì tâm trạng của ta vẫn luôn không tốt nên ta và Thiệu Đường vẫn chưa có dịp cùng chơi bộ cờ này với nhau. Ta cầm những viên xúc xắc bằng ngà voi và hạt đậu đỏ trong tay, xúc xắc hơi to, chúng nặng trĩu.
Tuy xúc xắc bằng ngà voi và đậu đỏ rất đẹp mắt, nhưng thực ra chúng giống như một trò gây chú ý, không chơi quen tay được, chỉ khổ cho Thiệu Đường đã bắt Tần Bạch Vân làm ra nó. Ta nắm hai viên xúc xắc rồi nghĩ rằng, ta và Thiệu Đường sẽ không gặp lại nhau nữa rồi.
Lúc này, Nghiêm Uyển Xu dẫn người phá cửa xông vào. Ta kinh ngạc không hiểu sao lúc này nàng ta lại đến đây làm gì, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu nhìn ta nói:
"Ngươi có đức hạnh gì mà lại đáng để người ta hy sinh như vậy vì ngươi."Nói xong nàng ta tiến đến túm mạnh tóc ta, kéo lê ta đi.
Bất ngờ không kịp trở tay, xúc xắc trong tay ta rơi xuống đất. Ta bị nàng ta kéo lảo đảo, rồi kéo mãi vào một cung điện hoang vắng, Hoàng thượng cũng đang ở đó. Trông hắn đã tiều tụy lắm rồi, lúc mặc long bào cũng chẳng còn dáng vẻ gì của đấng quân vương nữa.
Ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ta phát hiện nhi tử của Hoàng thượng và Nghiêm Uyển Xu cũng đang trốn trong điện này, tuổi còn nhỏ nên vẻ mặt của đối phương giờ đã trở nên vô hồn. Ta hỏi Nghiêm Uyển Xu đã xảy ra chuyện gì. Nàng ta cười lớn, nói rằng sắp thay trời đổi đất rồi.
Ta hiểu rồi, ngọn lửa trời sắp thiêu rụi tất cả rồi. Nghiêm Uyển Xu muốn kéo ta ch chung với mình. Không, có lẽ nàng ta muốn để ta ch trước. Không biết trước khi ch có thể gặp lại Thiệu Đường một lần nữa không. Ta nghĩ là không thể rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!