MƯỜI BA: Nghiêm gia đắc thếTrong hậu cung còn có một Ngũ Hoàng tử không nổi bật, hắn cũng ch rồi. Ta cảm thấy Tam Hoàng tử kế vị, suy nghĩ của người này cũng vặn vẹo không kém gì Nhị Hoàng tử điên rồ. Lần này hẳn là hắn đã an tâm rồi.
Cuối cùng đứa con xui xẻo này cũng không cần bận tâm mình xui hay không xui nữa, dường như càng mang đến nhiều điều không tưởng cho người khác, hắn càng được nhiều lợi ích hơn. Phụ hoàng đã sắp băng hà, vị hoàng huynh này của ta giả mù sa mưa cầu phúc cho người, ai biết trong lòng hắn thực sự nghĩ gì.
Mẫu phi tận tâm chăm sóc phụ hoàng. Ta nghĩ tình cảm của người đối với nam nhân này thực ra rất sâu, rất nặng. Ta lén hỏi phụ hoàng, người có từng yêu mẫu phi không. Người cười, đáp:
"Mọi mong cầu xa vời đều là tội lỗi, tình yêu của đế vương không phải thứ tốt đẹp gì, mẫu phi con không cần."
Một lúc lâu, người lại nói:
"Mẫu phi con ch sau trẫm, có thể tiễn trẫm một đoạn đường này đã là tốt rồi."Đúng vậy, nhìn có vẻ không được sủng ái nhiều nhưng quả nhiên mẫu phi sống lâu hơn.
Sau khi phụ hoàng băng hà, mẫu phi tự xin đến tu hành cầu phúc tại chùa Báo Quốc của hoàng gia, hoàng huynh vung tay một liền phê chẩn. Thậm chí hắn còn tăng phẩm vị cho mẫu phi, người trở thành Hiền Quý Thái phi.
Tiết Hoàng hậu và Thục Quý phi đều đi theo Thái thượng hoàng, người đi trước người mất sau, không biết là trùng hợp hay không, dù sao họ vẫn luôn bị bệnh rất nặng. Sau khi an bài cho mẫu phi vào chùa Báo Quốc, ta cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, rồi ta ngã bệnh một trận.
Thiệu Đường kiên nhẫn chăm sóc ta, chàng vẫn giữ chức Ngân Thanh Quang Lộc Đại phu nhàn tản, Nghiêm gia đắc thế hay không dường như chẳng ảnh hưởng gì đến chàng. Ta nghĩ cuối cùng ta vẫn làm liên lụy chàng, thậm chí ta đã nghĩ, nếu ta không còn nữa thì chàng sẽ được tự do.
Trong cơn mê man, hình như ta đã nói với Thiệu Đường:
"Nếu ta đi rồi, chàng hãy cưới kế thê, tìm một nữ nhân hiền thục dịu dàng, có thể đối xử tốt với Vô Ưu và Cảnh Minh là được."Thiệu Đường không nói gì. Mặt ta như đang đón nước mưa, từng giọt mưa rơi trên gò má khiến ta cảm thấy lạnh lẽo.
Sau đó bệnh của ta khỏi rồi, để cứu ta tốn khá nhiều công sức. Nghe nói là Nghiêm Thiệu Ngọc giúp ta xin được thuốc từ trong cung, những dược liệu quý hiếm còn sót lại trong kho quốc khố đều đã tiêu tốn hết cho ta.
Nghiêm Thiệu Ngọc nói gì đó, nói vì ta luôn hầu hạ Thái thượng hoàng thay Hoàng thượng mà thân tâm lao nhọc, sau khi Thái thượng hoàng băng hà lại thương tâm quá độ mới ngã bệnh không dậy nổi. Hiếu tâm như vậy, trời đất chứng giám. Hoàng thượng nghe đến rơi lệ, dặn dò nhất định phải chữa khỏi cho ta.
Một xướng một họa như vậy, thật khéo, như thể trong hậu cung từng có một gia đình thương yêu nhau thật sự vậy. Thời gian này hoàng gia ch quá nhiều người, ta ch nữa thì thực sự không hay ho gì. Nhưng ta vẫn nhận tình cảm của Nghiêm Thiệu Ngọc, ta đã đến cảm tạ hắn tử tế.
Hắn đáp lại ta rất lạnh nhạt, có lẽ hắn cảm thấy ta đang làm chuyện thừa thãi. Ta ch vào lúc này, đối với Nghiêm gia mà nói không có lợi gì, lời cảm tạ của ta như thể đang tự mình đa tình vậy.
Bây giờ trên triều đường, không còn ai có thể tranh phong với đôi phụ thân, nhi tử Nghiêm Đại học sĩ và Nghiêm Thiệu Ngọc họ nữa. Nghiêm Thiệu Ngọc trên quan trường xướng niệm làm đánh còn cao hơn cả phụ thân hắn. Thiệu Đường nói:
"Tố Ngọc, nàng sống là tốt rồi. Chúng ta tiếp tục làm đôi phu thê bình thường."Ta gật đầu nói ừm. Ta và Thiệu Đường lại trốn đến Nam Ẩn Viên, những ngày ăn không ngồi rồi cũng không tệ. Thiệu Phong sắp cưới thê tử rồi, chỉ là không ngờ người đệ ấy định lấy lại là tiểu thư Tào gia vốn được đính hôn cho Tứ Hoàng tử.
Lúc đó Tào gia không chọn được đối tượng phù hợp về tuổi tác cho Tứ Hoàng tử. Họ bị ép nên không còn cách nào khác là đành phải hủy bỏ hôn sự của nữ nhi vừa đến tuổi cập kê đã đính hôn của mình. Nghe nói mối hôn sự này là được đính ước từ nhỏ.
Nam tử bị hủy hôn kia đã ngay lập tức kết hôn với tiểu thư nhà khác. Nữ tử trên đời tính là gì chứ, nếu bảo họ là người thì không phải người, tính là vật thì họ lại biết nói biết khóc.
Dù sao nàng ấy có thể lấy được Thiệu Phong cũng coi là may mắn, ít ra ngoài mặt Nghiêm gia đối xử với con dâu cũng không tệ. Chỉ là ta không ngờ Nghiêm gia lại có thể giao thiệp với Tào gia, trước đó không hề có dấu hiệu gì. Ta hiểu phụ hoàng của ta ch vì tuyệt vọng.
Người liên tục nhẫn nhịn sự kiêu ngạo của Hoàng hậu vì muốn mượn thế lực Tiết gia để đấu với Nghiêm gia. Sau này người phát hiện ra sự xuất sắc của Tứ Hoàng tử, trong lòng lại nhen nhóm lên hy vọng lớn hơn.
Nhưng Tứ Hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi nên người mới cố chấp gắng gượng mong có thể sống thêm vài năm hòng bảo vệ niềm hy vọng duy nhất này. Người thua thảm hại, Nghiêm gia lại thắng nhẹ nhàng như gió.
Giống như Nghiêm Thiệu Ngọc, người này có phong quang tễ nguyệt, bạch ngọc vô hà, ai biết được liệu những mưu kế âm độc đó có phải xuất phát từ tay hắn không. Trên đời này thắng làm vua thua làm giặc, nguyện đánh phục thua.
Giống như đánh cờ song lục vậy, nghệ không bằng người, một lần xúc xắc không đúng thì cả ván đều thua. Hiện tại triều đường đang yên bình, hình như hoàng huynh vô cùng dựa dẫm vào Nghiêm gia.
Trông Nghiêm gia có vẻ rất khoan dung đối với đối thủ của mình ngày xưa, không có bất kỳ biểu hiện nào của việc trảm tận gi tuyệt. Bầu không khí trong kinh thành trở nên thoáng đãng hơn, số lượng yến tiệc cũng dần tăng lên. Người đã ch rồi thì đều không quan trọng.
Dù có là thiên tử quý tộc cũng thế thôi, người ta luôn giỏi quên lãng, sống thì phải nhìn về phía trước. Ta và Thiệu Đường bất đắc dĩ phải tham gia góp vui, tiếp tục đi dự tiệc, mùi vị món ăn trong miệng cứ như nhai sáp. MƯỜI BỐN: Giăng lưới và phá lướiTần Bạch Vân đến từ biệt phu thê ta và Thiệu Đường.
Y phải đi rồi, trở về ẩn cư tại đạo quán của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Bạch Vân là người của Nghiêm gia. Dù đã sớm biết điều này nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Y vừa giả vờ kết giao với phu thê ta, vừa lạnh lùng chờ đợi Thái tử mưu hại phụ hoàng.
Ta thậm chí còn nghi ngờ không biết Thiệu Đường có biết tất cả hay không. Thiệu Đường không giải thích, chàng chỉ nhẹ nhàng nói:
"Tố Ngọc, miễn là không liên lụy đến nàng thì mọi chuyện đều tốt."
Ta không nhịn được hỏi Tần Bạch Vân, đã nói đạo sĩ cầu phú quý không phải chuyện tốt, vậy lần này y làm vì điều gì? Tần Bạch Vân nói với ta rằng mẫu thân y họ Hoắc. Ta sửng sốt rồi lập tức hiểu ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!