Chương 3: (Vô Đề)

CHÍN: Tứ Hoàng tửTrong cung xảy ra một chuyện, Lý tần được phong làm Thục phi. Chuyện này thì cũng không có gì đáng để để ý nhưng thời gian Lý tần vào cung cũng không ngắn, còn có một nhi tử.

Tứ Hoàng tử mà Lý tần sinh hạ thoáng cái cũng đã mười hai tuổi, bình thường im hơi lặng tiếng không có gì nổi trội. Sinh thần mười hai tuổi của Tứ Hoàng tử vừa qua Phụ hoàng lại chợt phát hiện ra nhi tử này của người tuổi còn trẻ nhưng kiến thức uyên thâm, vô cùng thông minh.

Khánh quốc có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với Hoàng tử. Sau khi được sinh ra không lâu tất cả sẽ được nuôi nấng và dạy dỗ tại Hàm Quang Viện, có người giáo dưỡng riêng biệt, một tháng không thể gặp mặt sinh mẫu quá vài lần.

Vừa tròn năm tuổi sẽ chính thức đọc sách vỡ lòng, từ đó về sau lại càng không được tùy ý gặp sinh mẫu nữa. Đương nhiên phi tần đắc thế trong cung thì vẫn luôn có chút ngoại lệ nhưng cũng không thể quá phận. Phụ hoàng có năm nhi tử. Ngũ Hoàng tử còn quá nhỏ lại nhiều bệnh.

Người trong cung đều nói nuôi thằng bé là nuôi chơi thôi. Vốn dĩ Tứ Hoàng tử cũng không quá khiến mọi người chú ý đến. Sinh mẫu Lý tần của Tứ Hoàng tử và mẫu phi ta đều xuất thân như nhau, cùng là cung nữ bên người Thái hậu.

Trong lúc mẫu thân Tam Hoàng tử qua đời, ít nhiều gì Phụ hoàng cũng có chút không vui, vừa hay tướng mạo Lý tần lại rất xuất chúng, đã an ủi Phụ hoàng không ít.

Dường như đối với sở thích thích sủng hạnh nữ tử có xuất thân thấp kém của Phụ hoàng, Tiết Hoàng hậu luôn rất kín đáo phê bình nhưng cũng không làm ra chuyện gì cả. Đối với bà mà nói chuyện phân sủng với nữ tử có thân phận thấp kém không đáng để so bì. Dù sao so ra phi tử xuất thân cao vẫn có ưu thế hơn.

Lý tần không được sủng ái mấy, lãng phí tuổi xuân trong hậu cung nhiều năm mới có mang. Tứ hoàng tử lặng lẽ lớn lên ở Hàm Quang Viện, hai mẹ con này không hề nổi bật. Ai ngờ một ngày lọt vào mắt hoàng thượng, ân thưởng liền ùn ùn kéo đến.

Chưa đầy nửa năm sau, có người khen Tứ hoàng tử học hành ngày càng tiến bộ, Lý tần được tấn phong thành Thục phi, rồi nhanh chóng trở thành Thục quý phi. Thục quý phi bỗng chốc trở thành tấm gương điển hình trong hậu cung về chuyện khổ tận cam lai, nhất thời phong quang vô hạn.

Tiết Hoàng hậu thể hiện rõ sự bất mãn nhưng lần này phụ hoàng lại không nể mặt chút nào. Hơn nữa, phụ hoàng đột nhiên lại tỏ ra hứng thú với đạo trường sinh. Tần Bạch Vân từng nói chuyện đạo sĩ vào kinh chính là vì vậy.

Thân thể phụ hoàng vốn không có vấn đề gì lớn nhưng đúng là cũng không được khỏe mạnh lắm. Trước đây phụ hoàng chẳng mấy quan tâm đến dưỡng sinh, ngược lại còn mong thái tử trưởng thành, sớm gánh vác trọng trách.

Không hiểu sao gần đây phụ hoàng lại thường cảm thán thời gian không chờ đợi ai, cũng thường than thở mình đã già yếu rồi. Người dần dần mê mẩn thuật trường sinh của các đạo sĩ. Sau khi Thục Quý phi được tấn phong, một lần nữa ta tình cờ gặp Thái tử phi trong cung.

Nàng nhìn ta với ánh mắt thương hại:

"Hiền phi nương nương vốn là người theo phụ hoàng từ những ngày còn ở vương phủ, giờ lại để Lý tần vượt mặt."Ta đáp:

"Thục Quý phi nương nương hiền lương thục đức, lại có công nuôi dạy hoàng tử, được phong lên là lẽ đương nhiên."

Thái tử phi liếc nhìn ta rồi nói:

"Thôi được, mẫu hậu nói đúng, mẹ con nhà các người thật thà, thật thà đến mức khiến người ta đau lòng."Thật thà, cũng có nghĩa là vô dụng.

Thực ra ta không hiểu vì sao phe Thái tử lại quan tâm đến ta nhưng ta biết trốn tránh là cách duy nhất mà kẻ ngốc dùng để đối phó với kẻ thông minh. Mẫu phi của ta cả đời chưa từng tranh giành, ta cũng vậy. Hơn nữa, ta chỉ là một Công chúa, dù có tranh giành cũng được gì đâu?

Ta cũng biết, có lẽ điều Thái tử và bọn họ quan tâm không phải là ta, mà là Nghiêm Thiệu Đường. Nghiêm gia không nuôi kẻ vô dụng, Thiệu Phong và Thiệu Tuyên còn nhỏ đã rất xuất chúng. Ở Nghiêm gia, ngay cả thứ xuất cũng tài hoa vượt bậc.

Do hành động gần đây của phụ hoàng khiến mọi người khó hiểu nên rất nhiều người bắt đầu rục rịch. Điều kỳ lạ là Nghiêm gia lại rất vững vàng, như thể không bị ảnh hưởng gì. Giống như thật sự đang thất thế trong trận tranh đấu với Tiết gia, Nghiêm gia tỏ ra như đã chuyển sang thế thủ.

Tuy nhiên gần đây Nghiêm gia lại có rất nhiều tin vui. Tiết Nguyệt Hoa sinh cho Nghiêm gia một đứa cháu đích tôn, Nghiêm Uyển Xu cũng sinh cho Tam hoàng tử một trưởng tử. Thiệu Tuyên sắp bàn chuyện hôn sự, đối tượng được định là nữ nhi Hoắc gia. Hoắc gia chính là quê ngoại của Nghiêm Thiệu Ngọc.

Thiệu Phong thì chưa vội thành thân, thành tích học hành của đệ ấy rất xuất sắc, đã bắt đầu nổi danh ở kinh thành. Ta và Thiệu Đường thì vẫn bận rộn gửi quà mừng, bận đi dự tiệc. Theo lý ta là dâu Nghiêm gia, đáng lẽ phải giúp đỡ lo liệu, nhưng ta chỉ là một kẻ vô dụng nhàn nhã.

Hơn nữa, có lẽ Nghiêm gia cũng không muốn ta nhúng tay vào quá nhiều chuyện. Tóm lại, Nghiêm gia bày ra một vẻ nhân đinh hưng thịnh, điềm đạm mà không vội vàng, dường như còn có phong thái thế gia hơn cả Tiết gia vốn đang có chút luống cuống. Tiết gia cũng có tin vui, Thái tử phi lại mang thai.

Thái tử và Thái tử phi mới chỉ có một nữ nhi. Trước đó Thái tử phi từng bị sảy thai một lần, nghe nói đó là thai nam đã thành hình. Dù Thái tử phi không để tâm người khác sinh hạ con thứ.

Các thị thiếp có địa vị thấp trong Đông Cung mang thai sinh con, Thái tử phi cũng sai người chăm sóc chu đáo nhưng Tiết gia vẫn hy vọng Thái tử phi sinh hạ được đích trưởng tử. Lần này cuối cùng cũng xem như được toại nguyện.

Hậu cung hay quyền quý, nữ tử đều cố gắng hết sức sinh con, để mưu cầu thêm lợi ích cho bản thân và gia tộc. Rồi lại tiếp tục sinh con, tiếp tục mưu cầu. Tứ hoàng tử chưa đến mười bốn tuổi, phụ hoàng đã định tìm cho hắn một mối hôn sự thích hợp.

Chỉ có Nhị hoàng tử là không có động tĩnh gì, nghe nói phu thê không ai có tin vui. Trong một buổi gia yến trong cung Hoàng hậu từng đặc biệt nhắc tới, hy vọng Nhị hoàng tử sớm ngày khai chi tán diệp. Nhị hoàng tử tuy thái độ kính cẩn đáp lời nhưng ánh mắt và biểu cảm lại vô cùng mơ hồ.

Nhị ca của ta, ta rất ít tiếp xúc với hắn. Chỉ nhớ hồi nhỏ, có một lần trong Ngự Hoa Viên, ta thấy hắn bắt được một con bướm. Sau đó Nhị hoàng tử không nói lời nào, chỉ giữ chặt con bướm trong lòng bàn tay, ngoài mặt không để lộ chút cảm xúc nào.

Hôm đó là ngày phụ hoàng hiếm hoi dạo chơi cùng mấy đứa trẻ chúng ta. Cho đến khi kết thúc, dù phụ hoàng hay người khác nói chuyện với hắn, bàn tay ấy vẫn không hề buông ra. Trẻ con trong nhóm chỉ để ý tới Thái tử, không mấy ai nhìn tới Nhị hoàng tử cả.

Cho đến lúc mọi người rời khỏi Ngự Hoa Viên, hắn mới lặng lẽ ném con bướm ch lên trên giày Thái tử. Không ai phát hiện ra chuyện này, còn ta thấy nhưng làm như không biết. MƯỜI: Thái tử suy tànPhụ hoàng rất dụng tâm trong chuyện chọn hôn sự cho Tứ Hoàng tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!