Chương 10: (Vô Đề)

BA MƯƠI BẢY: Ngơ ngơ ngẩn ngẩnTrên đường đi ta được bảo vệ rất chu đáo. Ta ăn ngon ngủ ngon chính là hy vọng người trông chừng ta yên tâm, ta sẽ không tìm đến cái ch đâu. Nếu ta ch đi, họ sẽ gặp xui xẻo. Thế gian đã có đủ người xui xẻo rồi, ta không muốn tạo thêm mấy người đâu.

Thế nên dù hành trình bôn ba vất vả, ta lại mập thêm đôi chút. Sau khi vào cung, phân vị của ta không hề thấp, trực tiếp được phong làm phi. Nghiêm Thiệu Ngọc quả thật rất hào phóng. Tiết Nguyệt Hoa làm như không hề quen biết ta, cứ như thể ta đã thực sự trở thành phi tử mới tiến cung vậy.

Hậu cung Nghiêm Thiệu Ngọc không đông, chỉ có hai thị thiếp. Một người được phong làm Quý tần, một là Chiêu dung, mỗi người sinh cho hắn một trai, mộtgái. Thái thượng hoàng vừa băng hà không lâu, không tiện tổ chức tuyển tú nhưng nếu có người dâng mỹ nữ hắn vẫn thu nhận, phong một người làm Mỹ nhân.

Tiết Nguyệt Hoa nói với ta, những nữ tử phân vị thấp trong cung này đều rất biết điều. Những ai không ngoan ngoãn thì không thể sống bên cạnh Nghiêm Thiệu Ngọc. Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ vì ta cũng ngoan mà Nghiêm Thiệu Ngọc không quên được ta sao?

Biết thế ngày xưa tỏ ra ngang ngược một chút có phải tốt hơn không. Nhưng bây giờ muốn ngang ngược cũng không được, ta chỉ thấy mệt mỏi, đến lời cũng lười nói. Nghiêm Thiệu Ngọc đến thăm ta. Hắn hỏi ta sống có quen không, ta nói quen. Hắn hỏi ta có cần gì thêm không, ta đáp không cần.

Hắn hỏi ta tâm trạng thế nào, ta trả lời tốt. Nghiêm Thiệu Ngọc cười, nói:

"Trần Tố Ngọc, nàng luôn dùng tư thái hợp tác nhất để thể hiện sự bất mãn của mình, thật thú vị."Ta đáp: Vậy sao.Nghiêm Thiệu Ngọc lại nói:

"Giống như nàng từng dồn hết tâm tư để viết những bài thơ tình vụng về, hay như buổi yến tiệc trong cung lần đó, đôi mày khôi hài của nàng."Ta đáp:

"Thần thiếp khi ấy đã cố gắng hết sức rồi."Hắn nói tiếp:

"Chỉ có một lần ta cảm thấy nàng thật sự hài lòng khi sắp gả cho ta, là trong yến tiệc ở bên hồ Bích Ba. Khi có một phu nhân đùa rằng Công chúa sắp thành thân lại càng lúc càng đẹp. Khuôn mặt nàng thoắt chốc đỏ bừng, thẹn thùng như một thiếu nữ đợi gả."Ta nói:

"Ồ, vậy sao? Thần thiếp quên rồi, chỉ nhớ đến chuyện rơi xuống nước thôi. Hoàng thượng thứ tội."Nghiêm Thiệu Ngọc đột nhiên ôm lấy ta, nói:

"Tố Ngọc, hoặc là hận ta, hoặc là yêu ta, đừng đối xử với ta như vậy."Trước mặt ta, hắn không tự xưng là trẫm, thật khiến ta bực bội, thân mật quá rồi.

Ta thà rằng hắn coi ta như một phi tần bình thường, như vậy ta còn có thể giả vờ hòa hợp. Nhưng giờ đây ngay cả giả vờ cũng khó, ta mệt mỏi vô cùng. Nghiêm Thiệu Ngọc không ép buộc ta, hắn cố gắng ăn bữa cơm ấm áp, trò chuyện phiếm với ta. Nhưng ta không có tâm trạng.

Không phải ta không vui, thậm chí ta còn ăn rất nhiều, dường như hắn nói câu nào ta cũng đều đáp lại. Nhưng ta cảm giác mình càng ngày càng cạn kiệt sức lực. Ta thường ngẩn người, cũng thường thất lễ trước mặt Nghiêm Thiệu Ngọc. Có đôi khi hắn nói xong một câu rồi đợi ta trả lời.

Đến khi ta đáp lại, hắn đã nhìn ta bằng ánh mắt bất lực xen lẫn đau lòng. Những người xung quanh thì lộ rõ vẻ kinh hoàng. Tiểu Lê vẫn hầu hạ ta. Nàng kể rằng có lần hoàng thượng hỏi ta một câu, ta đột nhiên bất động, không nói một lời, như thể mất hồn.

Phải mất thời gian một nén nhang sau ta mới bỗng dưng trả lời. Ta không nhớ rõ tình cảnh đó, cũng không cảm thấy có gì bất thường. Một hôm, Nghiêm Thiệu Ngọc nói ngự thiện phòng vừa làm ra một loại điểm tâm mới, muốn ta nếm thử. Ta ăn thử, hình như cũng ngon.

Đột nhiên Nghiêm Thiệu Ngọc nắm chặt cổ tay ta, không cho ta ăn thêm. Ta không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn ta, nói:

"Nàng đã ăn năm cái rồi."Ta ngượng ngùng đáp:

"Thần thiếp ăn uống thất thố, để hoàng thượng chê cười rồi."Hắn đỏ mắt nói:

"Nàng ăn điểm tâm không chút cảm xúc như một con rối biết ăn vậy."

Ta thường mất ngủ ban đêm nhưng ban ngày lại cứ luôn mê man. Ta tự cảm thán mình chẳng khác nào một con mèo. Có lần ta đi dạo trong ngự hoa viên, quay đầu lại đã phát hiện mình được Nghiêm Thiệu Ngọc bế vào tẩm cung. Ta rất bối rối.

Tiểu Lê kể rằng ban đầu thoạt nhìn ta vẫn rất ổn nhưng bỗng nhiên ta cứ nhìn chằm chằm vào một bông hoa, nhìn chằm chằm một canh giờ liền, nàng gọi ta không trả lời. Có người bẩm báo chuyện này với Nghiêm Thiệu Ngọc, hắn liền đến đó bế ta đi.

Tiết Nguyệt Hoa nói với ta Vô Ưu sắp xuất giá, gả cho một tiểu công tử nhà danh môn trong sạch, tướng mạo phẩm hạnh đều giống Nghiêm Thiệu Đường. Vậy mà ta lại hỏi một câu, Vô Ưu còn chưa chơi đủ sao đã vội xuất giá rồi? Sau đó ta mới nhớ ra nữ nhi của ta đã lớn rồi.

Thoáng cái ta thấy thật vui mừng, cuối cùng con bé cũng đã gả đến nơi tốt đẹp rồi. Tiết Nguyệt Hoa thở dài, nói:"Ngươi thật đặc biệt. Chúng ta phát điên thì muốn hét muốn gào, muốn cắn nát mọi thứ. Còn ngươi, ngươi gửi chính mình đến một nơi nào đó.

Trần Tố Ngọc, ta muốn nhìn ngươi khóc, nhìn ngươi la hét, nhìn ngươi tự giày vò nhưng ngươi lại giấu mình đi mất. Ngươi giỏi thật đấy. Ngươi gửi mình đến đâu rồi? Có phải gửi đến bên Nghiêm Thiệu Đường không? Trần Tố Ngọc, có phải ta nên ghen tỵ với ngươi không?"

Nói xong, nàng bật khóc. BA MƯƠI TÁM: Người đáng thươngTa lau nước mắt cho Tiết Nguyệt Hoa. Ta nói nàng đừng khóc, mình cũng chẳng sung sướng gì, hà tất phải thương hại cho ta. Nàng nói nàng sai rồi. Nàng từng hận ta nhưng thực ra là hận sai người rồi.

Thế nhưng nàng lại không dám hận Nghiêm Thiệu Ngọc, vì sau lưng nàng còn có người nhà. Ta nói:

"Đừng hận, chúng ta ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là, đeo vàng ngọc, còn tôn quý hơn tất cả những nữ nhân trên thiên hạ này. Nếu còn ở đây làm bộ làm tịch, chắc chắn sẽ bị nhiều người cười chê lắm."

Tiết Nguyệt Hoa cười rồi lại khóc. Nàng nói:

"Chúng ta đúng là một trò cười lớn đẹp!"Lúc này Nghiêm Thiệu Ngọc bước vào. Hắn nhíu mày hỏi Tiết Nguyệt Hoa sao còn ở đây với ta. Tiết Nguyệt Hoa cắn răng hét lên với hắn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!