Chương 1: (Vô Đề)

MỘT: Bị đẩy ra làm quân cờTa từ một Công chúa vô ưu vô tư bị đẩy ra ngoài biến thành một quân cờ hình như chỉ là chuyện trong chớp mắt, khiến cho ta không kịp phản ứng lại. Ngày đó là sinh thần của Thái tử.

Sau khi nhận được lời chúc của cả hậu cung, phụ hoàng lại cố ý tổ chức thêm một lần kỳ lân yến* nữa, mời tất cả các tài tử trong kinh tề tụ kín cả một phòng.*Kỳ lân yến: Kỳ lân ở đây ý chỉ muốn đem lại sự may mắn, yến nghĩa là tiệc.

Đây hiển nhiên là vì muốn thể hiện sự coi trọng và kỳ vọng của triều Đại Khánh ta đối với người tài, đồng thời cũng là kỳ vọng đối với Thái tử. Rất náo nhiệt nhưng chẳng có liên quan gì đến ta. Là một Công chúa, kết thúc lễ nghi xong là ta có thể ung dung ngồi lì trong cung của mẫu phi từ sáng đến tối.

Loại yến hội này nhiều nam nhân lạ, cũng chẳng có nữ quyến, ngoại trừ Hoàng Hậu ra thì phi tần và Công chúa thật sự không thích hợp để tham gia. Hơn nữa thời gian yến hội diễn ra rất lâu. Sau khi kết thúc Phụ hoàng và Mẫu hậu đều sẽ trực tiếp hồi cung nghỉ ngơi, không đến các cung khác nữa.

Sở dĩ chuyện như thế đối với người trong hậu cung mà nói chính là thời khắc hiếm hoi được thả lỏng. Ta là Giai Thành Công chúa Khánh triều, tên gọi Trần Tố Ngọc. Mẫu phi ta trước kia là tiểu cung nữ bên người Thái hậu, sau đó được phái đến hầu hạ bên cạnh Phụ hoàng.

Khi đó Phụ hoàng vẫn chỉ là một Vương gia, về sau vì mẫu phi đã hầu hạ nhiều năm nên trở thành thị thiếp. Đến lúc Phụ hoàng quang vinh đăng đại bảo xong, bà liền thuận thế trở thành một thành viên trong hậu cung. Ở trong cung mẫu phi không tranh không đoạt, ân sủng của Phụ hoàng cũng không mặn không nhạt.

Dù sao bà cũng là người đã từng hầu hạ bên cạnh Thái hậu, xuất phát từ đạo hiếu, thêm phần nhiều năm gắn bó lâu dài, mẫu phi cứ vậy bình yên không gợn sóng thăng lên chức phi. Không những vậy còn được ban phong hào, phong làm Hiền phi.

Ngày tháng mẫu phi trải qua trong cung cũng không tệ chút nào, không cần sự sủng ái lâu dài, chỉ cần dựa vào nhiều năm thâm niên, cái gì cần có cũng đều có. Hơn nữa ngày mẫu phi sinh ta ra chính là ngày vui hiếm khi có được trong cung. Triều Đại Khánh quản thúc rất nghiêm đối với các Hoàng tử.

Mẫu tử không thể tùy tiện gặp mặt để tránh bị chiều hư ảnh hưởng đến tâm tính nhưng đối với Công chúa thì lại nới lỏng hơn rất nhiều.

Thế nên tuy rằng nữ nhân trong cung ai cũng khao khát mong có thể hạ sinh Hoàng tử củng cố địa vị nhưng thật lòng mà nói, nếu sinh một nữ nhi thì ngày tháng trong cung sẽ dễ chịu hơn một chút. Bởi vậy dù mẫu phi chỉ có một mình ta nhưng ngược lại vẫn cảm thấy rất mỹ mãn.

Hơn nữa tính ra ta cũng là Trưởng Công chúa, Phụ hoàng cũng phân phát cho ta không ít sủng ái đâu đấy. Chắc vì vậy nên tính tình ta khá chậm chạp, thêm phần tùy hứng, dù gì thì quản thúc cũng không quá nghiêm khắc.

Thế nhưng khi đối mặt với Phụ hoàng hay khi ở trong những trường hợp trang trọng, ta vẫn có thể giả bộ thông minh. Có không ít người nhìn thấy còn khen ta trang nhã, trầm tính giống mẫu phi. Đương nhiên mẫu phi thì không nghĩ như vậy.

Chẳng hạn như bây giờ, bà nhìn ta đang nháy mắt cong mỏ chọc ghẹo một con chim. Mà thứ ta dùng để ghẹo con chim ấy là thứ ta tiện tay ngắt được trên hành lang, cũng chính là bông hoa bà đã dày công chăm sóc…Mẫu phi bắt đầu dùng đôi tay mềm mại xoa đầu…Nhìn mẫu phi đau đầu, ta liền giúp người xoa huyệt thái dương.

Kết quả, nhựa hoa trên tay lại bị dính lên mặt người. Mẫu phi kéo ta vào lòng, nhéo má ta. Đại cung nữ bên cạnh người

- Mặc Hương

- khuyên nhủ:

"Công chúa đã mười lăm tuổi rồi, là đại cô nương rồi. Nương nương giữ lại chút thể diện cho Công chúa đi."

Mẫu phi tha cho ta, sai người mang điểm tâm lên, rồi nhéo mũi ta mà nói:

"Hôm nay không ai quản con, cứ để lộ hết dáng vẻ ăn uống không giống ai của con ra đi."Ta vừa gặm điểm tâm vừa làm nũng:

"Mẫu phi, mẫu phi, hôm nay chúng ta đánh cờ song lục* cho thật đã đi."*Cờ song lục hay còn gọi là cờ thỏ cáo, tui lười tra nên bà nào thắc mắc thì lên gg nhnhóMẫu phi lườm ta một cái nhưng vẫn lấy bàn cờ song lục ra. Chưa kịp mở hộ thì nghe Hoàng Hậu giá lâm.

Chúng ta đều rất hoảng hốt, không biết tại sao hoàng hậu lại đến bất ngờ như vậy. Ta và mẫu phi đều dung nhan không chỉnh tề nên vội vàng quỳ xuống tạ tội. Hoàng hậu cũng không thèm để ý, chỉ sai người trang điểm lại cho ta.

Ta khoác lên mình bộ cung trang thêu bách điệp xuyên hoa, chải búi tóc mẫu đơn phức tạp và lộng lẫy, khuôn mặt được điểm tô trang nhã lại thập phần kiều diễm. Biểu cảm của mẫu phi từ kinh ngạc đến hoang mang, cuối cùng phủ lên một tầng u sầu. Người khẽ gọi:

"Hoàng hậu nương nương..."Hoàng hậu chỉ nhấc mí mắt liếc nhìn mẫu phi một chút, mẫu phi liền không nói thêm gì nữa. Sau khi trang điểm xong, Hoàng Hậu lại cầm tay ta, chúng cùng sóng bước bước đi. Hoàng hậu xuất thân từ Tiết gia, là gia tộc công khanh nhiều đời.

Tầm mắt của bà luôn rất cao, chưa từng để một người có xuất thân như mẫu phi vào mắt. Trong lòng ta hoang mang bất an, không nhịn được mà lén liếc nhìn mẫu phi một cái. Mẫu phi cúi đầu thấp xuống như là bi thương vậy. Ta bị Hoàng Hậu đưa đến dự kỳ lân tài tử yến, phụ hoàng ngoắc tay ý bảo ta đi tới.

Có người đưa cho ta một tờ giấy tuyên thành dát vàng, trên đó là một bài phú. Phụ hoàng hỏi ta thấy thế nào. Tuy rằng ta lười đọc văn chương chảy thây nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tinh mỹ hoa lệ của bài phú nên bèn thành thật trả lời. Phụ hoàng cười to nói rằng:

"Lang quân Nghiêm gia tài hoa, lệnh ngô nhi* thực ái mộ."*ngô nhi: thường dùng khi bậc cha mẹ muốn nói về con mình bằng thái độ khiêm tốn với người khácNói xong liền kéo tay mà chỉ. Ta nhìn theo, thấy được một nam tử trẻ tuổi phong tư vô song.

Hắn chính là đích trưởng tử nhà Nghiêm Đại học sĩ đứng đầu trước điện, Nghiêm Thiệu Ngọc. Thoáng chốc bốn phía bao phủ bởi một bầu không khí im lặng đến dị thường. Mà Hoàng Hậu thì thản nhiên như thể chẳng phát giác ra, cũng kéo tay ta cười nói:

"Con xem tài hoa, phẩm cách của Nghiêm công tử còn cao hơn Thái tử ca ca của con vài phần đó."Ta cúi đầu. Ta nghĩ ta đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì rồi. Từ ngày mai trở đi, chuyện Giai Thành Công chúa đem lòng mến mộ Nghiêm Thiệu Ngọc sẽ đồn khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Hoặc là khoa trương hơn nữa, Công chúa còn có thể vì bệnh tương tư mà nằm trên giường không dậy nổi. Nghiêm gia quyền thế rợp trời, Phụ hoàng không thể không kiêng kỵ. Hết lần này tới lần khác tài hoa và năng lực xuất chúng của Nghiêm Thiệu Ngọc cứ luôn lấn át Thái tử, khiến Phụ hoàng càng thêm đau đầu.

Thật ra để Nghiêm Thiệu Ngọc trở thành một Phò mã không có thực quyền cũng không phải là một biện pháp hay, ý đồ cũng không khỏi quá lộ rồi. Nhưng đây cũng là một trong những cách mà Phụ hoàng có thể sử dụng hết quyền năng của hoàng quyền, thô bạo mà hữu hiệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!