Tác giả: Luna Huang
Trạch Nghiễm nhìn chủ tử nhà mình bản thân cũng ngây ngốc một lúc rất lâu. Chủ tử đây là làm gì a, sao lại vì một xấu nữ mà để mình mất hình tượng như vậy? Hắn vốn còn nghĩ Nhạc đế vì biết chủ tử ngốc nên đem đệ nhất mỹ nhân đại lục Nhạc Thanh Loan mang giấu đi nên chủ tử đi tìm, nghĩ không ra chính là tìm xấu nữ.
Hắn vội bước đến bên chủ tử nhỏ giọng nói: "Gia..."
Còn chưa nói hết đã bị Dương Thiên Phong quát: "Ngươi mau hướng nương tử của ta bồi tội." Dám mắng thê tử của hắn, lần này trở về nhất định phải phạt nặng.
Trạch Nghiễm dở khóc dở cười, hắn còn không biết nữ tử bên trong là ai nữa kia. Lãnh cung là nơi biếm các cung tần phạm lỗi, nhỡ như đó là phi tử của Nhạc đế thì sao. Thật nhức đầu! Đến cùng chủ tử muốn làm gì a!
Nhìn nhãn thần đầy đe dọa của chủ tử, hắn bất đắc dĩ ôm quyền khom người hướng Nhạc Xích Vũ bên trong phòng bồi tội: "Cô nương, tại hạ mạo phạm thỉnh thứ lỗi."
Lâu như vậy Nhạc đế cũng đã nghĩ ra được một bài văn mà hành, hắn vội vã bước đến siểm nịnh lấy lòng: "Vũ nhi sao lại ăn vận dơ bẩn trốn ở Lãnh cung chơi đùa thế này, đám cung nhân hầu hạ công chúa như vậy sao? Trẫm chút nữa sẽ mang hết ra trị tội."
Lúc này mọi người nghe được lập tức thông suốt xấu nữ lúc này là công chúa nhưng là do cung nhân tắc trách bản thân lại ham chơi nên mới dơ bẩn như vậy. Nhưng vẫn là xấu nữ nha, làm sao có thể mang đến Kim quốc hòa thân?
Dương Thiên Phong hừ thầm trong lòng, rõ ràng ném nàng vào trong này còn dám trước mặt hắn nói dối không chút đỏ mặt, một cái chớp mắt cũng chưa từng chớp qua. Nhìn bộ dạng kia của nàng cũng biết nàng ở đây cũng một thời gian không ngắn rồi. Thật sự xem hắn là ngốc tử sao?
"Vậy vì sao cung yến ta không gặp được nàng?"
Nhạc đế lại vờ bất đắc dĩ nói: "Vũ nhi bình thường chính là ngại mình dung mạo không tốt không thích gặp người a. Chỉ bằng Xương vương Kim quốc sớm trở về nghỉ ngơi, cung yến tối nay nhất định sẽ thấy Vũ nhi xuất hiện, được không?"
"Thật sao?" Âm thanh vui vẻ của ngốc tử lại vang lên, nếu là ở lại đây năn nỉ không tác dụng liền để Nhạc đế áp nàng ra ngoài thôi. Hắn biết nàng hiện tại là trọng sinh, là vô cảm nhưng nàng đối với hắn trong hình dạng ngốc tử vẫn là còn tình cảm, từ từ dụ dỗ nàng vẫn tốt hơn.
"Trẫm bảo chứng." Nhạc đế một lời thề son sắt kiên định nói. Lần này Nhạc Xích vũ không muốn cũng phải gả cho bằng được. Lúc đầu hắn vốn không nhớ đến nữ nhi này, nhưng không ngờ nàng chính là cứu tinh giúp hắn giải nguy nan.
"Nương tử nương tử, tối nay chúng ta gặp lại." Dương Thiên Phong cao hứng hướng cửa đóng chặt nói xong lập tức chạy ào ra ngoài như là hình dạng phải trở về dịch trạm chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay vậy.
Trạch Nghiễm tự biết chút nữa sẽ bị phạt những vẫn là phải chạy theo làm cho xong nhiệm vụ để mọi người nhìn.
Đám người Kim quốc ngơ ngẩng rất lâu mới hồi thần, hành qua lễ cho có lệ rồi đuổi theo Dương Thiên Phong, trong lòng ai nấy đều ức một trận khí khó xả. Mỹ nhân đại lục không tìm lại tìm xấu nữ, vậy khác nào uổng trận bức hôn này của Thiệu Khánh đế đâu! Chỉ là cũng không thể trách được, vương gia nhà bọn hắn rõ ràng thần trí có vấn đề a, xem ra lần này trở về phải dâng tấu để Thiệu Khánh đế thỉnh cao nhân giúp vương gia trị cả mắt nữa.
Nhạc đế nhìn ngốc tử cùng đám người Kim quốc đã đi xa lập tức lạnh giọng phân phó: "Mau mang công chúa trở về tẩm viện thay y phục hảo hảo nghỉ ngơi, tối nay dự yến, làm không tốt các ngươi chuẩn bị mang đầu đến gặp Trẫm." Tuy danh hiệu công chúa của Nhạc Xích Vũ đã bị phế từ lâu nhưng cũng không tiện ban lại, tạm thời cứ gọi như vậy đi.
Nhạc Xích Vũ ngồi bên trong ngây ngốc hồn bay ra khỏi thể xác. Nàng không muốn bản thân lại động tâm lần nữa đâu, nếu như vậy, tâm nàng sẽ chết lần nữa cùng với vị sỏa trượng phu kia.
Bên ngoài đám cung nhân tuy rằng không nể mặt nhưng vẫn là cung kính nói: "Công chúa nô tỳ có thể tiến vào không?"
Đợi một lúc lâu cũng không có phản ứng mọi người liền lại đem lời một lần nữa lặp lại. Lại đợi thêm một khoảng thời gian vẫn là không động tĩnh đám người đã không kiên nhẫn nói: "Vậy nô tỳ vào trong đây." Cũng vẫn không chút âm thanh hướng mắt nhìn nhau không nói gì nữa liền đẩy cửa. Dù gì cũng là mạng, đương nhiên phải thực hiện tốt mệnh lệnh rồi.
Chỉ là Nhạc Xích Vũ còn đang chinh lăng cửa bị đẩy ra cả người nàng đập xuống đất. Đám cung nhân bị nhãn thần cùng lời đe dọa lúc nãy của Nhạc đế khiến cho sợ. Bọn họ mặc kệ Nhạc Xích Vũ là thế nào vùng vẫy không chút khách sáo lưu tình mà túm lấy nửa lôi nửa kéo nàng áp giải trở về tẩm cung.
Đôi mắt nàng hiện lên ngoạn vị, được được, các ngươi không cho ta đường sống vậy thì đừng trách ta mang hết mặt mũi các ngươi ném đi. Nàng dùng lực đứng thẳng người lãnh hàn nói: "To gan, dám chạm vào người bổn cung."
Đám cung nhân lập tức thả mềm cử chỉ, hiện nàng là quân cờ trên tay Nhạc đế, bọn họ trong cung lâu cũng biết nếu nàng xảy ra chuyện gì liền cũng là bọn họ có tội a. Thế nên có người to gan nói: "Chúng nô tỳ sợ công chúa ngã nên nâng đỡ a."
Nhạc Xích Vũ hừ mạnh lấy lại phong phạm công chúa của mình đứng thẳng người. Hai tay giơ nhẹ trên không trung ý bảo người đỡ, thấy có cung nữ bước đến hai bên đưa tay đỡ lấy nàng mới chậm rãi từng bước trở về tẩm cung.
Trên một cây cao gần đó Dương Thiên Phong cùng Trạch Nghiễm đứng núp trong tán cây nhìn theo mà lòng tràn đầy đau xót. Đời trước hắn còn chưa tính sổ với đám hoàng thất Nhạc quốc dám lừa lọc hắn tráo tân nương hết lần này đến lần khác. Đời này còn dám đối xử với thê tử hắn tệ bạc thế này, vậy thì cũng đừng trách hắn thù mới hận cũ đòi một lần.
Trạch Nghiễm nhìn đám người Kim quốc đang thất bát chạy về phía dịch trạm để đuổi theo chủ tử mà âm thầm lắc đầu. Lúc nãy chủ tử cố ý đánh lạc hướng bọn hắn, cũng may hắn biết võ công nếu không thì cũng sẽ như đám người này bị chủ tử bỏ rơi rồi.
Sau khi đám người khuất xa hắn nhìn sang Trạch Nghiễm bên cạnh lạnh giọng hỏi: "To tiếng quát nạt vương phi chịu tội gì?"
Trạch Nghiễm cung kính nhỏ giọng đáp: "Thuộc hạ nguyện ý lãnh một trăm châm." Trong lòng hắn thực sự không hiểu nỗi tâm tư của chủ tử rồi. Chỉ là tâm tư của chủ tử cũng không phải do một giới thuộc hạ nhỏ nhoi như hắn có thể tùy tiện phỏng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhạc Xích Vũ được mang trở về tẩm điện của mình, trong ba năm không chút thay đổi nào. Nàng tắm rửa sạch sẽ hết gần một canh giờ bởi vì đã ba năm chưa từng tắm qua. Nàng ngâm mình trong nước nóng xung quanh mũi đều là mùi hoa hồng bốc lên cực kỳ thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!