Tác giả: Luna Huang
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhạc Xích Vũ bị hách không ít nên vừa thấy Dương Thiên Phong ngủ nàng cũng nằm xuống ngủ theo. Đương nhiên ngủ cực kỳ say, dù gì ngồi ngựa cũng nửa buổi chứ không ít.
Dương Thiên Phong mở mắt ra ngồi dậy, hắn uy nhện xong liền giúp thê tử kéo lại chăn rồi bước ra cửa phòng. Hắn đến thư phòng thắp qua nến rồi nhìn chằm chằm bức họa trên tường, đôi mắt ẩn chút đau thương.
Quả nhiên, đại hoàng huynh không chết, nhưng là, vì sao phải phái người mai phục hắn? Chẳng lẽ cũng là như tam hoàng đệ nghi ngờ hắn sao?
Không thể trách hắn nghĩ vậy được, ngoại trừ đại hoàng huynh sẽ không có kẻ nào có thể đoán được hắn chuyên dụng ba tầng ám vệ. Mà hôm nay thích khách không chỉ dẫn dụ được ba tầng ám vệ mà còn có thể kéo Trạch Nghiễm đi nơi khác đến giết hắn chứng tỏ đây là người của đại hoàng huynh.
Trạch Nghiễm lãnh phạt xong dáng đi quái dị bước vào: "Bẩm báo gia, đám hắc y nhân kia không phải ám vệ mà chỉ là vô danh tiểu tốt trên giang hồ, hiện vẫn chưa tra được là người nào phái tới."
Dương Thiên Phong chấp tay sau lưng cũng không xoay người lại mà nhắm mắt thở dài. Lúc giao đấu hắn cũng biết được đám người này không có kinh qua huấn luyện rồi, chỉ là đoán được đại hoàng huynh phái bọn họ tới là để thăm dò hắn mà thôi.
"Được rồi, không cần tra nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi."
Hắn biết đám người này căn bản không thể địch lại ám vệ của hắn mà chỉ nhận nhiệm vị điệu hổ ly sơn mà thôi. Chỉ bất quá, bị phát hiện rồi, sau này hành sự cần cẩn thận hơn nữa.
Trạch Nghiễm có chút kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà hành qua lễ rồi bước ra. Phong Linh ở bên ngoài thấy hắn bước ra nhanh chóng chạy đến đỡ hắn trở về phòng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau Dương Thiên Phong vẫn bày bộ dáng kinh hoảng. Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu đích thân xuất cung thăm hỏi hắn một phen. Nhạc Xích Vũ hết cách đành lấy lá cây đưa lên miệng thôi cho hắn nghe khúc nhạc.
Kèn lá này là năm nàng bảy tuổi, nghịch tuyết sinh bệnh nằm liệt giường mấy ngày liền, lúc vừa khỏi bệnh liền vui vẻ đi thỉnh an mẫu hậu. Vừa đến một bên bờ hồ ở ngự hoa viên thấy được một nam hài nhìn qua tuấn tú một mình đứng thổi, nàng nghe thấy hay nên chạy đến hỏi.
Hắn lại tốt bụng tỉ mỉ dạy nàng thổi, nàng vẫn luôn cằn nhằn vì sao bản thân thổi không được, hắn vẫn đầy kiên nhẫn dạy nàng. Đến khi nàng thổi cũng tạm ổn hắn vươn tay xoa đầu nàng nói: "Ngươi từ từ luyện sẽ thổi được thôi, ta đi đây." Dứt lời hắn xoay người rời đi.
Nàng vội nắm lấy tay áo của hắn hỏi: "Ngươi đi đâu? Ngươi sẽ còn quay lại chứ?"
Hắn xoay người mỉm cười với nàng kiên định đáp: "Sẽ còn, chờ ta, ta nhất định quay lại đón ngươi." Nói xong hắn rời đi cũng không quay đầu lại.
Nàng đứng đó rất lâu nhìn bóng lưng kia tiêu thất. Hắn nói quay lại đón nàng là ý gì nha? Chỉ là đột nhiên nhớ ra, nàng mạnh vỗ vào trán chạy theo hắn. Chỉ là không còn biết hắn đi đâu nữa rồi.
Nàng đứng đó bĩu môi dẫm chân mắng hắn không ngừng. Tên nàng hắn cũng không hỏi còn đòi trở lại đón nàng. Sợ là thân phận của nàng hắn cũng không biết đi. Tuy bản thân nàng cũng không biết hắn là người phương nào, nhưng nàng vẫn ôm lòng tin sẽ có một ngày hắn nhận ra nàng vì nàng biết thổi kèn lá, lại còn thổi nhạc khúc hắn dạy nàng nữa.
Nàng vẫn luôn ôm hy vọng ngày gặp lại hắn, có thể thổi cho hắn nghe để hắn biết được nàng cũng là có năng khiếu tuyệt không phải không thổi được. Như thế nàng chăm chỉ luyện tập mãi không thôi.
Chỉ là hy vọng nhỏ nhoi của nàng đã biến mất khi bị ném vào Lãnh cung. Mà nếu không bị ném vào Lãnh cung thì thấy dung mạo của nàng sợ là hắn cũng không nhận ra. Nếu hắn có nhận ra cũng sẽ xem như không quen biết thôi.
Nhớ lại đến đây, đáy lòng nàng dâng lên một trận cười tự giễu. Hiện nàng đã thổi kèn lá thành thạo như vậy, nhưng cũng không thể khoe cũng hắn được rồi.
Dương Thiên Phong lại khác, thấy được nàng thổi kèn lá tâm hắn lại trận trận đau nhức. Năm đó hắn mười ba tuổi phụ hoàng cùng mẫu hậu để hắn đến Nhạc quốc vi sứ thần nhân tiện gặp vị hôn thê.
Chỉ biết khi Nhạc đế Nhạc hậu tiếp đãi hắn, hắn sớm thấy được một tiểu nha đầu ở sau tấm bình phong ở sau lưng Nhạc đế Nhạc hậu ló đầu ra nhìn hắn. Nhạc hậu nhìn theo tầm mắt hắn nhìn lại thấy được cũng không trách mà khẽ cười, hắn đoán đó là một công chúa.
Qua mấy ngày ở Nhạc quốc hắn tuy không được gặp vị hôn thê nhưng cùng biết được vị hôn thê của mình là nữ nhi thân sinh của Nhạc hậu. Mà cũng không ai nhắc gì đến vấn đề này, nhưng nhìn từ ái trong mắt Nhạc hậu lần đó hắn thầm xác định tiểu nha đầu kia chính là vị hôn thê của hắn.
Đến ngày hồi Kim quốc, mọi người bận rộn hắn đứng một bên thổi kèn lá mà phụ hoàng dạy hắn. Đột nhiên có một tiểu nha đầu đến hỏi hắn. Hắn nhìn dung mạo cùng với tiểu nha đầu ở sau tấm bình phong kia là giống hệt nhau liền cho rằng hai người là một, nên đối với hiếu kỳ cùng thân thiện của nàng hắn cũng không có bài xích.
Không chút do dự hắn liền dạy nàng thổi kèn lá. Đã vậy còn hứa hẹn sẽ quay trở lại đón nàng nữa.
Hắn đã từng hỏi Nhạc Thanh Loan chuyện này nhưng nàng ta nói làm công chúa phải học nhiều thứ nên không có thời gian luyện tập, đã sớm quên mất rồi. Nhưng là khi nghe được tò mò của Trạch Nghiễm "không ngờ nàng biết thổi kèn lá" hắn mới biết được, tiểu nha đầu năm đó, căn bản chính là hai người, mà ngươi hắn hứa hẹn chính là thê tử bị hắn ruồng bỏ.
Năm đó hắn chỉ mười ba tuổi, nào nghĩ đến phải điều tra thân thế nhiều như vậy. Nên cũng không biết Nhạc hậu có những hai nữ nhi sinh đồng bào. Lại nói thấy nàng thân thiện như vậy lại không hỏi lai lịch của hắn đương nhiên sẽ nghĩ nàng là sớm biết.
Hiện thấy nàng thổi thành thạo như vậy sợ là cũng bỏ không ít công sức ra luyện tập. Không nói lời nào hắn kéo thê tử ôm chặt vào trong lòng. Mặt hắn chôn vào hõm vai nàng nỉ non: "Nương tử nương tử..." là ta có lỗi với nàng.
Nhạc Xích Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn là ngu ngơ "ân" một tiếng hồi hắn. Một ngốc tử sẽ có tâm trạng như vậy sao? Nàng nâng mặt hắn lên nhìn chăm chú: "Tướng công làm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!