Tác giả: Luna Huang
Đến chiều, nhân cơ hội Dương Thiên Phong đi tắm Nhạc Xích Vũ bước trở về tòa viện đời trước mình ở. Lúc nàng bị hắn ném ra khỏi tân phòng liền được Trạch Nghiễm an bài cho ở đây.
Bước vào bên trong kiến trúc vẫn như cũ chỉ là bên trong không có nhiều hoa. Lúc nàng ở đã cho người bày bố lại trồng rất nhiều hoa thơm.
Nhớ ngày hôm sau khi tiến cung tạ hoàng ân, nàng trở về đây đã thấy hoa được bày theo phân phó của nàng. Cao hứng nàng cầm kéo đến chuẩn bị tỉa cành thì Dương Thiên Phong ở nguyệt môn chạy vào bóp cổ nàng.
Lúc đó cả người nàng nằm trên đất, cổ bị hắn bóp đến không thở nổi. Miệng hắn liên tục chất vấn nàng rằng nàng giấu Nhạc Thanh Loan ở đâu. Cũng may Trạch Nghiễm xuất thủ cứu giúp nếu không nàng cũng sớm đầu thai rồi, không đợi đến ngày hắn hồi phục mà hưu nàng đâu.
Nàng cũng biết hắn trước đó được mọi người nói rằng thê tử của hắn là đệ nhất mỹ nhân đại lục, nhưng khi khăn hỉ mở ra thì trái ngược chính là đệ nhất xấu nữ đại lục nên hắn mới có hành động đó. Chỉ là nghĩ lại vẫn cảm thấy cực buồn.
Lúc viết chữ cũng vậy, rõ ràng hắn muốn viết tên thê tử, mà thê tử của hắn là nàng, hắn lại không thừa nhận liên tục nói không phải. Hắn còn gọi nàng là Loan Loan nữa. Nàng cực kỳ khó chịu nhưng không thể nào có thể cùng hắn đôi co xuống tới được. Sau này nàng cùng hắn thỏa thuận, hắn gọi nàng nương tử nàng gọi hắn tướng công, như vậy cho dù hắn có xem nàng là Nhạc Thanh Loan nàng cũng không biết, đây là biện pháp tốt nhất.
Nghĩ đến đây hốc mắt nàng lại ngập lệ, từ đầu chí cuối, cho dù có ngốc hay không, hắn vốn không xem nàng là thê tử của hắn. Chỉ có nàng thật lòng xem hắn là tướng công mà thôi.
Nàng lau qua lệ rồi phân phó Phong Linh đang đi theo ở phía sau: "Gọi người đến dọn dẹp nơi này, sau này ta ở đây."
Phong Linh rất muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra, mà chỉ ứng một tiếng liền lui ra ngoài làm theo phân phó. Nàng không thể hiểu được vì sao vương phi lại luôn mang tâm trạng u buồn như vậy. Rõ ràng là vừa đến nhưng vì sao trong mắt nhìn mọi thứ cứ như thân thuộc từ bao đời vậy.
Nhạc Xích Vũ chậm rãi đảo qua khắp viện rồi mới rời đi nơi khác tản bộ. Đến khi trở về thì viện cũng được dọn gọn gàng sạch sẽ rồi.
Nàng vừa bước vào trong phòng liền nghe Phong Linh ở ngoài cửa báo: "Vương phi, vương gia đang tìm người a, có nên..."
"Không cần." Hai chữ liền đánh gãy lời nói chưa hết của Phong Linh.
Nhạc Xích Vũ tiện tay cầm một quyển sách lên ngồi trên ghế nhàn nhã đọc. Lúc ở Ngạn quốc nàng cũng là nhàn nhã như vậy, không trồng độc dược chính là xem sách thu thập kiến thức trồng trọt, ngày qua rất thoải mái.
Phong Linh cũng không biết làm gì hơn là hướng Trạch Nghiễm ở bên ngoài nguyệt môn khẽ lắc đầu. Không hiểu nổi vương phi cùng vương gia là đang chơi trò gì nữa.
Dương Thiên Phong lúc này đang ở trong thư nghe ám vệ thông báo kết quả điều tra. Từ ngày hắn trọng sinh, ngoại trừ chuẩn bị mọi thứ đón thê tử ra, thời gian còn lại chính là mang hết tinh thần phí lên trên nguyên nhân cái chết của đại hoàng huynh. Biết được tam hoàng đệ chính là giả bị thương thì chuyện thú dữ kia cũng là do hắn(DCP) tự sắp đặt rồi nên hắn không bận tâm đến.
Chỉ là lâu như vậy rồi mà một chút manh mối cũng không có. Nghe nói xác rơi xuống dòng suối chảy xiết gần đó nhưng là tìm không được xác. Lâu như vậy rồi nếu có thì cũng đã sớm phân hủy.
Không khỏi thở dài một hơi phất phất tay áo khiến lui ám vệ. Hắn nhìn chằm chằm lên bức họa vẽ một nhánh mai treo trên bức tường. Đại hoàng huynh chính là thích hoa mai nhất, trong phủ chỉ trồng mỗi cây mai, mà thú thê cùng lựa ngay nữ nhân họ Mai mà truy cầu. Hiện hắn cũng chỉ có thể nhìn mai tưởng niệm đại hoàng huynh thôi, hy vọng hắn(DHP) trên trời có linh thiên phù hộ hắn sớm tìm ra được hung thủ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Trạch Nghiễm trở về báo lại. Dương Thiên Phong gật đầu nói: "Mau đi lấy mấy tờ giấy đến đây." Nàng muốn hắn viết mấy câu đó, hắn mới không viết. Sớm hắn đã mang đi cho một hạ nhân không biết chữ viết rồi.
Hắn nhìn sáu tờ giấy một mắt, hài lòng gật đầu nhận lấy rồi bước đến chỗ Nhạc Xích Vũ. Bước vào viện môn thấy được nến vẫn đang cháy hắn lại bày vẻ mặt tiểu hài tử lao đến.
Phong Linh vốn định hành lễ, thấy được bộ dáng bất chấp tất cả mà lao vào của Dương Thiên Phong liền chặn chặt cửa: "Nô tỳ tham kiến vương gia, vương gia tuyệt đối không được tiến vào."
Dương Thiên Phong bị chặn lại hắn cực kỳ bất mãn, khiễng khiễng chân, nhảy nhảy vài cái mắng người: "Ngươi mau tránh ra cho ta, ta muốn gặp nương tử."
Phong Linh vẫn cố chấp lắc đầu nhất quyết không nhường đường: "Không được, vương phi dặn không cho người tiến vào."
Nhạc Xích Vũ nghe được một đoạn đối thoại bên ngoài đoán được Phong Linh không phải đối thủ của Dương Thiên Phong nên để sách xuống đứng dậy bước ra ngoài: "Đã viết xong?"
Dương Thiên Phong thấy được thê tử liền ngây dại mà cười, hắn giơ sáu tờ giấy lên cho nàng xem: "Viết được chừng này, nàng xem, nàng xem."
Phong Linh thức thời tránh sang một bên nhường đường cho Nhạc Xích Vũ. Nhạc Xích Vũ bước ra cầm giấy xem, càng xem mặt càng nhìn không rõ đã bị biến thành cái dạng màu sắc hỗn độn gì.
Trên giấy quả thực là cái dòng chữ nàng để lại, nhưng là, viết không thẳng hàng, chữ to chữ nhỏ, gạch xóa linh tinh, có chỗ còn bị lem luốt vết mực nữa. Nàng nâng mắt nên nhìn vị sỏa trượng phu vẫn miệng treo nụ cười thiên chân trước mặt.
Dương Thiên Phong nở nụ cười đầy thiên chân khả ái nhìn thê tử hỏi: "Thế nào, có phải đẹp lắm không? Lúc nãy ta mang đi đâu ai cũng khen đẹp. Nhưng ta không cho bọn họ xem, chỉ cho mỗi mình nàng xem thôi."
Nhạc Xích Vũ giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn là vương gia, kẻ nào dám nói hắn viết không đẹp chính là không muốn sống nữa. Nhưng nàng không thể khen hắn, tên sỏa trượng phu này hễ khen liền lập tức có chuyện ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!