Chương 5: Chờ Đợi Thê Tử

Tác giả: Luna Huang

Gần đến giờ dự yến nàng được cung nữ đánh thức, bản thân tự lau qua mặt rồi đứng một chỗ dang hai tay để cung nữ thay mình căng y phục. Sau đó ngồi trước gương chải tóc, tóc nàng được búi lên kiểu của thiếu nữ khác rất nhiều so với kiểu tóc tiểu nữ hài lúc bị tống vào Lãnh cung.

Đến khi có một cung nữ run rẫy cầm hộp phấn nước cung kính nói: "Công chúa để nô tỳ giúp người trang điểm một chút." Kỳ thực trang điểm chính là phải nhìn chính diện xấu nhan a. Các nàng nhìn chỉ muốn nôn thôi.

"Không cần." Nàng nhớ được lời của thái y Kim quốc nói năm đó nên từ chối.

Năm đó Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu cho triệu kiến nàng. Họ sợ dung mạo của nàng làm Dương Thiên Phòng kinh hách nên đã cho các thái y xem qua. Các thái y thay phiên nhau nói:

"Đây gọi là Thủy Huyết độc, nếu như bình thường có lẽ phát chẩn mạch mới ra nhưng nhìn tình trạng trên mặt của Nhạc quốc công chúa chính là trúng đã lâu."

"Các nốt mụn nước trên mặt của công chúa đã chuyển vàng chứng tỏ bị mân mủ, nếu còn tiếp tục như vậy xuống tới nhất định những nốt đó sẽ chuyển đỏ. Mà khi chuyển đỏ thì mụn nước sẽ vỡ ra, dịch chạy đến đâu da sẽ lỡ loét đến đó."

"Nhạc quốc công chúa trúng độc quá nặng sợ là không thể chữa chỉ có thể dùng thuốc khống chế độc tính thôi."

Một thái y trong đó dặn dò nàng rằng bệnh của nàng không thể thi phấn tô son, không thể dùng hương liệu, không thể chạm bẩn, không thể che mặt, không được dùng tay sờ lên. Ngoài ra ăn uống cũng phải kiêng cử các loại đậu cùng hải sản, tốt nhất vẫn là nên ăn rau xanh.

Lúc đó nàng trăm triệu lần không dám nghĩ đến người tâm địa độc ác muốn hại nàng chính là Nhạc Thanh Loan. Nàng còn ngu ngốc nghĩ bản thân suýt hại chết nàng ta mà chúc phúc nàng ta cùng thái tử Ly quốc nữa chứ.

Nàng ta biết được nàng cùng Dương Thiên Phong có chỉ phúc vi hôn nên mới rấp tâm không chút nhân nhượng như vậy. Lúc đó các nàng chỉ có chín tuổi thôi, nàng ta lại vì hắn mà hại nàng sau đó biết hắn là ngốc tử lại mang nàng đi gả.

Cả đám cung nữ đồng loạt quỳ xuống hướng nàng dập đầu liên hồi khóc lóc năn nỉ. Lúc nãy Nhạc đế đã nói rõ a, nếu là không giúp công chúa hảo hảo trang điểm bắt mắt thì đầu của các nàng sẽ phải dời vị trí a.

Nhạc Xích Vũ chống tay lên bàn trang điểm lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, có chuyện gì ta thay các ngươi nói chuyện."

Lời dứt nàng cũng không ở lại nữa mà trực tiếp theo trí nhớ mà tiến đến hoa viên tổ chức dạ yến đêm nay. Đám cung nữ lập tức mang mạng che mặt chạy theo. Đương nhiên nàng cũng sẽ không mang mạn che mặt rồi, một là nhớ lời của thái y hai là không lưu chút mặt mũi cho bất kỳ người nào, nàng cũng sớm đã không còn mặt mũi rồi vậy thì cần gì lưu cho kẻ khác.

Chỉ là nàng chọn con đường xa nhất để đến đó, cước bộ thả chậm đến cực điểm, trên đường đi bày bộ dáng thưởng cảnh ngắm hoa không chút vội vàng. Đám cung nhân theo sau đầy đầu mồ hôi lại không dám mở miệng nhắc nhở hay khuyên nhủ câu nào. Bọn họ biết công chúa nhất định sẽ không nghe theo mình.

Bên kia yến tiệc, mọi người đã đầy đủ, các công chúa đều được ngồi sau trướng mạn mỏng không để người nhìn mặt. Nhạc đế Nhạc hậu ngồi trên cao cười đến vui vẻ. Bên cạnh bọn họ chính là đệ nhất mỹ nhân đại lục Nhạc Thanh Loan.

Chỉ là không ai nhìn thấy được dung mạo của nàng bởi đã bị tấm bình phong ba cánh che khuất. Chỉ thấy được cái bóng tiểu kiều khiến người mê mẩn không thể rời mắt, chỉ cần một cử động nhẹ cũng khiến tâm người sinh hoa.

Nhạc đế cười ha hả nói: "Thời thần cũng không sai biệt lắm, cũng nên..." Câu này hắn nói không biết bao nhiêu lần nhưng đều là bị tên ngốc tử kia phản đối.

Dương Thiên Phong đứng ngồi không yên liên tục nhìn về phía người tiến vào, mãi mà vẫn chẳng thấy thê tử của mình đâu sốt ruột không thôi. Hắn to giọng vấn Nhạc đế cắt đứt tất cả: "Nương tử của ta vì sao còn chưa xuất hiện? Nàng chưa xuất hiện làm sao có thể bắt đầu yến tiệc được."

Đám người há hốc không ai nói được lời nào, chẳng phải nói là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của hắn chính là Nhạc Thanh Loan sao? Hiện người ở hắn lại không nhìn mà nhìn về hướng kia là thế nào?

Nãy giờ hắn luôn dùng câu "không được phép bắt đầu" để cắt đứt câu nói của Nhạc đế, nhưng hiện hắn chờ không được mà nói luôn cả lý do ra rồi. Chỉ là, hắn đang chờ ai a? Còn có nữ nhân nào hơn được Nhạc Thanh Loan?

Nhưng cũng tốt, đỡ phải bọn tiếc nuối cho một mỹ nhân. Canh bạc lớn nhất của cuộc đời nữ tử chính là gả trượng phu, chỉ cần gả không tốt chính là cái gì cũng không có rồi. Hiện gả cho ngốc tử mỹ nhân làm sao sẽ vui vẻ a.

Nhạc đế nghe nhắc đến tâm cũng khiêu một cái, vì sao đèn cũng lên rồi mà Nhạc Xích Vũ vẫn chưa đến a. Sẽ không phải là không muốn gả mà trốn mất chứ. Hắn hạ giọng siếm nịnh cười: "Xương vương Kim quốc chớ nóng lòng, nữ nhân trang điểm chính là lâu nhất."

Nhạc hậu vội vàng kề bên tai của cung nữ thiếp thân để nàng ta mau chóng hối thúc mang người đến. Chỉ cần Nhạc Xích Vũ ở, thì hôn sự với tên ngốc tử này xem như an bài xong, bọn họ cũng an tâm mở luôn hôn sự cùng thái tử Ly quốc.

Dương Thiên Phong hừ một tiếng rõ kêu lại bày tính tình tiểu hài tử ra chỉ vào mặt Nhạc đế quát: "Có phải ngươi mang nương tử của ta đi giấu rồi không? Lúc sáng ngươi còn dám trước mặt ta to tiếng quát nạt nàng."

Nghênh thân tiết sử Kim quốc có chút không hiểu nhìn vương gia nhà mình. Đây là ý tứ gì a, không phải đệ nhất mỹ nhân đã ngồi trên kia sao? Đôi mày của hắn khẽ nhướng nhìn bình phong lại đứng lên mở miệng nhắc nhở vương gia nhà mình: "Vương gia, vị hôn thê của người đang ở trên kia."

Nói xong lại chấp tay hướng Nhạc đế: "Vương gia không thấy được mặt vương phi tương lai nên có chút khẩn trương, hy vọng Nhạc đế Nhạc hậu chớ trách tội." Kim quốc vững mạnh hơn Nhạc quốc cho dù hắn không biết lễ nghĩa cũng không sao. Chỉ là hắn vẫn nên giữ đủ lễ tiết không thể làm hỏng quốc thể Kim quốc được.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Dương Thiên Phong nghe vậy không vui, vỗ vỗ vào mặt bàn lại tiếp tục to giọng mắng người: "Ai bảo với ngươi đó là nương tử của ta? Nương tử của ta còn chưa tới, không được phép nhận bừa." Nữ nhân nham hiểm tà ác kia làm sao có thể là thê tử của hắn được. Sổ sách của hắn cùng nàng vẫn còn chưa tính xong đâu.

Nghênh thân tiết sử không hiểu nhìn về phía Trạch Nghiễm bên cạnh thân của Dương Thiên Phong tìm câu trả lời. Trạch Nghiễm hiểu chuyện lập tức bước sang nói hắn biết chuyện lúc sáng. Hắn nghe xong kinh hách mà ngã xuống tại chỗ không nói nên lời. Lý nào lại như vậy a? Hắn nên hướng hoàng thượng hoàng hậu ăn nói thế nào đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!