Trong một khắc kia, ta như rơi xuống hầm bằng.
Ta không muốn làm nữ phụ độc ác, nhưng cốt truyện của nữ phụ độc ác vẫn tìm tới ta.
Buổi tối, ta suy nghĩ, vì sao Hoàng Hậu lại nói lời khiến cho người khác hiểu lầm như thế? Vì sao lại hắt nước bẩn lên người ta?
Nhiều năm như thế, Hoàng Hậu trừ bỏ tặng ta vài đồ vật ở bữa tiệc cập kê, chưa bao giờ quan tâm gì tới ta.
Mà ta cũng ngoan ngoãn nhiều năm như vậy cũng không đi va chạm gì với Hoàng Hậu.
Chúng ta không quấy rầy lẫn nhau.
Ta cứ cảm thấy, như vậy cũng coi như là một loại ăn ý.
Vì thế, khi nàng kéo ta vào việc hôn nhân của Trấn An, đối với ta vô cùng mông lung.
Nhưng ta phải bình tĩnh, không thể nghe gió thành mưa, phải có phán đoán của mình.
Không bao lâu, Hoàng hậu triệu ta đến Khôn Ninh Cung bái kiến.
Đã nhiều năm rồi, ta mới lại bước vào Khôn Ninh Cung.
Không, trên thực tế, lần trước ta tới Khôn Ninh Cung cũng không có đi vào, mà là quỳ gối ở bên ngoài Khôn Ninh Cung khóc.
Mấy năm nay, khoé mắt của Hoàng Hậu đã có nếp nhăn, khí chất lại càng khoan thai.
Nàng nhìn về phía ta, ngẩn ngơ một lát rồi nói thẳng: "Lần này tới đây là vì hôn sự của ngươi. Bổn cung cố ý tứ hôn cho ngươi và Thế tử Thành Quốc Công Lục Kinh Hoài, ngươi có đồng ý không?"
Cuối cùng cũng đến rồi.
Ta hơi thất vọng một chút.
Ta đã cho rằng Hoàng Hậu nương nương sẽ khác.
Nàng có thể lựa chọn Trấn An, nhưng nàng không nên đẩy ta vào hố lửa.
Tuế An kiên định lựa chọn ta, nhưng chưa từng có lần nào hại Trấn An.
Ta bình tĩnh nói: "Thưa mẫu hậu, con không muốn."
"Ngươi nói gì?" Hoàng Hậu trợn mắt.
"Mẫu hậu, con không muốn!" Ta kiên định nói.
Ánh mắt của Hoàng hậu phức tạp, trên khuôn mặt ung dung có vẻ châm chọc.
"Nếu không phải bất đắc dĩ, bổn cung cũng không muốn tứ hôn cho ngươi và Lục Kinh Hoài. Nhân vật như hắn không nên ở cùng ngươi, nhưng việc đã đến nước này, bổn cung không muốn so đo những chuyện cũ, mà ngươi, bổn cung cũng hy vọng ngươi biết tiến lui, hiểu lễ nghĩa, không cần làm ầm ĩ chuyện này. "
Ta hít sâu một hơi, nói cho bản thân mình, ta không làm sai bất kỳ chuyện gì.
Hoàng hậu bức bách, chẳng qua là muốn đạt được mục đích của chính mình.
Vừa ban ơn vừa thể hiện uy quyền, chính là thủ đoạn của người bên trên.
Ta sẽ không bị doạ.
Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, ngài hạ thấp ta, nâng Lục Kinh Hoài, là bởi vì ngài yêu Trấn An, nhưng lại không thể để nàng ở bên cạnh Lục Kinh Hoài, không thể không khiến cho nàng thất vọng, lại không thể trái ý phụ hoàng, cho nên mới phát tiết lên người ta hay sao?"
Ánh mắt Hoàng Hậu càng sâu, ánh mắt nhìn về phía ta cũng thận trọng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!