Chương 4: (Vô Đề)

Lý Hiền Phi muốn lấy An cô cô và Tuế An đi, nhưng hai người đều từ chối.

Lý Hiền Phi cũng không ép, nàng chỉ cảm thán một câu: "Nga Phi ơi là Nga Phi, không ngờ ngươi lại may mắn như vậy!"

Lúc nàng đi, còn nhìn ta với ý tứ rất sâu. Ta cứ cảm thấy lời này là nàng nói với ta.

Có lẽ nàng muốn nói, một đứa con gái của tội phi, lại có thể may mắn như thế, có được hai cung nữ trung thành và tận tâm như vậy.

Nàng hy vọng ta cảm ơn bọn họ, ta đúng là cảm ơn bọn họ.

Không phải vì lời nói của Lý Hiền Phi, mà là bởi vì lòng cảm ơn bọn họ phát ra từ nội tâm của ta.

Ta thấy được sự vất vả của Tuế An.

Cho dù nàng trực ban đêm, nhưng ban ngày nàng vẫn phải đưa ta đi học, chỉ có buổi chiều mới ngủ mấy canh giờ, sau đó, buổi tối lại trông nom ta.

CŨng thấy được sự vất vả của An cô cô.

Hoá ra, làm cung nữ vất vả như vậy.

Càng bị chủ nhân yêu thích, có lẽ ngay cả ngủ cũng không được ngủ ngon.

Ta bảo Tuế An ngủ cùng với ta, ta đảm bảo buổi tối sẽ ngoan.

Nàng thấy xung quanh không có ai, mới lên giường của ta, ôm ta ngủ.

Ta nằm trong ngực nàng, vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy yên tâm, hoá ra đây chính là cảm giác được người khác ôm vào ngực.

Ta hỏi Tuế An: "Vì sao không đi theo Lý Hiền phi chứ? Vì sao lại theo ta?"

Thật ra, ta lại nghĩ rất nhiều. Nàng vì sao lại ở lại, ta có đáng giá không?

Vì một đứa trẻ bị mọi người đều ghét như ta, đáng giá không?

Nàng xoa xoa khuôn mặt của ta, lời nói khiến cho ta đỏ mặt.

"Bởi vì thích ngài, nghĩ đến việc phải rời khỏi ngài, ta sẽ cảm thấy khổ sở muốn khóc."

Sao có thể có người như vậy chứ? Sao nàng không hề cố kỵ mà nói thích, nói yêu như thế?

Nhưng lời nói của nàng khiến cho ta rất cảm động, ta nhịn không được mà nói ra những nghi ngờ trong lòng mình.

"Nhưng bọn họ đều nói là ta rất xấu, phụ hoàng cũng không thích ta, người thà yêu thương Trấn An cũng không thèm quan tâm đến ta. Mẫu hậu không thích ta, Thái Tử cũng không thích ta, Nhị hoàng huynh, Trấn an, bọn họ đều không thích ta…"

Trên đời này không có mấy người thích ta, ngoại trừ Tuế An và An cô cô.

Đêm hôm đó, Tuế An đã nói rất nhiều, rất nhiều lời nói, nhưng khiến ta nhớ kỹ nhất có một câu, "Trên đời này vẫn có cha mẹ không yêu con cái, ngài chỉ là xui xẻo thôi, đây không phải lỗi của ngài."

Sau đó, rất nhiều lần, phụ hoàng mang theo Tam hoàng tỉ và Trấn An đi săn, đi đánh mã cầu, đi xem đá cầu, tham gia cung yến chiêu đãi sứ thần, mà ta luôn luôn là người bị bỏ rơi.

Bình thường ta sẽ ghen ghét, nhưng lúc này lại tiêu tan.

Bởi vì ta hiểu rõ, phụ hoàng của ta không yêu ta. Nhưng đây không phải là lỗi của ta, bản thân ta cũng là một người rất tốt. Ta có thể yêu bản thân mình.

Ta nói cho nàng, "Mẫu phi gọi ta là Dung Bảo Nhi, ngươi cũng có thể gọi ta là Dung Bảo Nhi."

Tuế An cười, nàng hôn lên má ta, ta lần đầu cảm giác mình được đối xử một cách dịu dàng.

Khoảnh khắc đó, ta buông gai nhọn trong lòng, cảm thấy có thể tha thứ tất cả những người đã từng bắt nạt ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!