Ta cười, "Nên kiềm chế lại tròng mắt, chờ nàng hòa li hoà ly rồi, ngươi có suy tính gì thì tính sau. Hiện tại đừng có gây phiền phức, làm hỏng thanh danh của nàng."
Tống trí đỏ mặt, "Ngươi biết từ khi nào?"
"Ngày đầu gặp ngươi đã biết!"
Khi đó, ta hỏi người trong lòng của Tống Trí là ai, hắn ấp úng không muốn nói tên, ta đã biết."
Ta nghĩ đến trong lòng hắn là Trấn An, không vì điều gì khác, chỉ vì quá thuận lợi.
Ta vừa mới định giả vờ thành thân, đã có một người thích hợp tới cửa.
Tuế An nói, không trùng hợp thì không thành truyện.
Tất cả mọi trùng hợp thật ra đều là giấu kín, hoặc là để xoay chuyển, vừa là trì hoãn.
Khi đó, Trấn An còn chưa thành thân, nàng vẫn là nữ chủ, vẫn ảnh hưởng đến rất nhiều người bên cạnh.
Ta không muốn làm nữ phụ độc ác, nhưng nghĩ tới kinh nghiệm lần trước ta bị Hoàng Hậu bức hôn, ta cảm thấy lúc đó có lẽ cũng do cốt truyện quấy phá.
Cho ta một người rất phù hợp, khiến cho ta yêu hắn, sau đó lại tàn nhẫn vạch trần chân tướng.
Khi đó ta sẽ như thế nào?
Nếu thật sự yêu, sẽ đau đớn rất sâu, lại đi trả thù.
Thật may là ta học được chút điềm tĩnh của Trấn An, sống chậm rãi, từ từ suy nghĩ thật kỹ về tình cảm của mình.
Ta rất tán thưởng Tống Trí, nhưng cũng không yêu hắn.
Vì thế, khi cần lui bước, có thể thong dong mà ứng đối.
Ta cười, "Ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng."
Tống Trí bỗng nhiên hoảng loạn, "Công chúa, ngươi đừng quyết định nhanh chóng như thế, nhiều ngày nay ta đã thấy rõ lòng mình, thật ra ta…"
"Là sau khi so sánh thì đưa ra kết luận sao?"
Sắc mặt của Tống Trí trắng bệch.
Ta rất thích hắn vừa nghe đã hiểu.
"Ta đã từng có một tỉ tỉ, nàng rất thích người xinh đẹp. Ta không phải là đứa trẻ xinh đẹp nhất, nhưng nàng vẫn thích ta."
"Không phải là sau khi so sánh mới đưa ra kết quả, mà là nàng vừa nhìn thấy ta đã thương tiếc ta, yêu quý ta, bị ta hấp dẫn."
"Ta cảm thấy đó mới là yêu, ta muốn là tình yêu như thế."
"Là bị hấp dẫn bởi sự đặc biệt của đối phương, mà không phải là sau khi so sánh mà đưa ra lựa chọn thích hợp nhất."
"Ba năm nay ta đã sống rất vui vẻ, cảm ơn ngươi rất nhiều!"
"Sau này núi cao đường xa, xin hãy trân trọng."
Ta vào cung bái kiến Hoàng Hậu.
Chuyện ta hoà ly vẫn nên nói cho nàng, hơn nữa ta cũng muốn chu du khắp nơi, cũng muốn nói với nàng một tiếng, để khỏi bị phụ hoàng hiểu lầm.
Mấy năm nay phụ hoàng của ta bị mấy hoàng tử làm cho bệnh đa nghi lại càng nặng hơn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!