Lúc đó, nàng đã sinh con, cầm sắt hoà minh với Lục Kinh Hoài, vẫn là đối tượng mà rất nhiều quý nữ ở kinh thành hâm mộ.
Nhưng khi nàng tới lại thất hồn lạc phách, không có tinh thần gì cả.
"Có một nữ nhân ôm một đứa trẻ tới cửa, nói là của Lục Kinh Hoài…"
"Ban đầu Lục Kinh Hoài nói là không phải của hắn, sau đó lại thay đổi, nói là hôm đó hắn gặp gỡ chiến hữu trước kia, uống nhiều quá…"
"Ta tính cẩn thận, có thể hắn không phải là do uống nhiều, mấy ngày hôm đó ta có tranh chấp với mẹ chồng, hắn ra ngoài giải sầu ba ngày không về, có lẽ chính là ngày hôm đó."
Nam chủ cũng xấu đi rồi.
Trong lòng ta cảm thấy tiếc nuối.
Ta vốn đã nghĩ tới, có thể nhìn thấy chuyện cổ tích trong hiện thực.
Nhưng nghĩ kỹ một chút, suy nghĩ vẫn quá tốt đẹp.
Nếu chuyện cổ tích thật sự có thể xuất hiện trong thực tế, thì những câu chuyện đó sẽ không kết thúc sau khi thành thân, phải viết đến khi bọn họ chết mới đúng.
Ngược lại, Tuế An đã viết rất nhiều chuyện về những nhân vật trong truyện cổ tích sau khi sống lại.
Cô bé lọ lem sống lại vứt bỏ hoàng tử.
Công chúa Bạch Tuyết sống lại giết chết hoàng tử.
Cô bé Rapunzel sau khi sống lại thì đẩy hoàng tử khỏi tháp cao.
Có lẽ Tuế An khi đó đã nhận ra, nếu thế đạo này thật sự là một quyển sách, cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích.
Truyện cổ tích đã kết thúc hoàn mỹ trong thời khắc mà Trấn An với Lục Kinh Hoài thành thân, mỗi một ngày sau đó đều là xuống dốc.
Những điều lãng mạn tốt đẹp trước kia dần dần phai nhạt trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, trở nên dơ bẩn, nặng nề, đen đúa.
Vì hành động vĩ đại của con trai là từ bỏ quân công cưới mỹ nhân, Lục mẫu ghét bỏ Trấn An.
Lục Kinh Hoài ở giữa mẫu thân và thê tử, ngay từ đầu rất kiên định mà chọn Trấn An, nhưng khi đồng liêu từng bước thăng chức, hắn sẽ cảm thấy mất mát, chờ đến khi mất mát tích cóp đủ sẽ biến thành oán hận. Lúc đó hắn sẽ không nhìn thấy Trấn An nữa, không nhìn thấy nàng khiêm tốn, nhượng bộ, ấm ức.
Tình yêu là bắt đầu từ lúc nhìn thấy đối phương, lại tới mức không nhìn thấy đối phương nữa.
Rất tiếc nuối.
Ta nói: "Muội có thể đi cầu xin phụ hoàng để người cho Lục Kinh Hoài một chức quan, để hắn làm việc ở Binh Bộ, hắn đắc ý ở quan trường thì sẽ quên những chuyện trước kia. Còn người kia thì nạp nàng làm thiếp, nuôi đứa nhỏ dưới danh nghĩa của muội, đây là cuộc sống của tất cả những đương gia chủ mẫu."
Trấn An nâng lên đôi mắt không còn chút thần thái nào, "Chỉ có một con đường này thôi sao?"
Ta không nói nữa.
Nàng cũng không hỏi lại.
Rất lâu sau, nàng cụp mắt, rơi lệ, "Muội biết rồi…"
Ta nghĩ một chút, thở dài một tiếng, duỗi tay lau nước mắt cho nàng, ôm nàng vào lòng, giống khi ngày xưa Tuế An ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng.
"Muội phải tự mình trưởng thành, Trấn An."
"Khi còn nhỏ, muội để Thái tử và Nhị hoàng huynh quyết định thay mình, lớn lên rồi muội lại để Lục Kinh Hoài quyết định thay muội."
"Hiện giờ, muội lại hy vọng ta quyết định thay muội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!