Một năm sau đó, ta cùng với Tống Trí tôn trọng nhau như khách.
Bỏ qua việc ta và hắn không có tình cảm với nhau, hắn thật sự là một người khá thú vị.
Quan tâm đến việc ăn uống, quan tâm đến việc hưởng thụ cuộc sống.
Hắn chính là tiêu chuẩn của ăn chơi trác táng, chẳng qua là lương thiện, vô hại, lại có ranh giới cuối cùng.
Khi biết trong viện của ta có những đồ ăn ngon mà bên ngoài không có, thường ba ngày hai lần tới đây ăn chực.
Ta cùng với hắn có khi uống với nhau vài chén, nói vài chuyện không thể nói với người khác, rất có dáng vẻ bạn bè thân thiết.
An cô cô từng nói, hay là tạm chấp nhận tiếp tục sống như vậy cũng tốt.
Nói thật, ta cũng thật sự đã từng nghiêm túc suy nghĩ, chỉ là nghĩ chưa ra.
Chúng ta cũng chưa từng để ý hay hỏi kỹ về những vấn đề như tương lai, sinh con, hay đối xử với cha mẹ, ta cũng không biết hắn đã thay đổi suy nghĩ về đoạn nhân duyên này hay không.
Vì thế, ta nghĩ, nếu nghĩ không kỹ, vậy thì cứ im lặng đi, chờ nghĩ kỹ thì nói.
Cho dù muộn vài năm, còn hơn là quyết định trong lúc mơ màng.
Không bao lâu ta nhận được một bức thư từ phương xa.
Vừa nhìn thấy chữ viết trên phong thư, An cô cô đã khóc.
Nàng chạy vội chạy vàng tới tìm ta, "Công chúa, là Tuế An, Tuế An."
Ta vội vàng ngồi dậy, duỗi tay nhận thư, vội vàng mở ra, nhìn thấy dòng chữ quen thuộc của Tuế An.
Nàng hỏi thăm sức khoẻ của ta.
Nàng nói tình hình của bản thân gần đây, nàng nói là đã có cách trừng trị Nhị hoàng tử rồi.
Nàng bảo ta chú ý xem trong triều có tấu chương từ đất phong của Nhị hoàng tử tới hay không, nếu có thì lập tức nghĩ cách đưa phong thư thứ hai cho Thái tử, để Thái tử tự định đoạt.
Ta đọc nhanh như gió bức thư, sau đó lại lặng yên nhìn kỹ một lần.
Liếc mắt nhìn một cái, lại nhịn không được mà vỗ bàn, trầm trồ khen ngợi.
"Trong thư của Tuế An còn viết, "Chúng ta ở trong cung không trị được Nhị hoàng tử, ra khỏi cung rồi chẳng lẽ không trị được hắn hay sao? Chờ tỉ tỉ báo thù cho muộ!"
Ta đưa thư cho An cô cô, An cô cô xem xong thì không nhịn được cười.
Thật đúng là Tuế An, chỉ có nàng có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy, chúng ta không tưởng tượng được. Hôm nay nô tì sẽ đi làm đồ ăn ngon cho ngài, chúng ta ăn một bữa ngon, đây chính là chuyện rất tốt."
"Cô cô, hôm nay chúng ta ăn lẩu đi, gọi tất cả mọi người tới đây cùng ăn. Nhưng mà trà sữa không được cho gừng, à đúng rồi, lẩu đừng cho cà chua, còn nữa, đừng chuẩn bị rau diếp cả…"
An cô cô: "..."
"Cô cô, cầu xin cô cô, bớt ăn gừng một ngày cũng không bị bệnh được, để cho chúng ta được uống trà sữa không gừng đi…
"Còn nữa, đừng cho cà chua, ta chỉ muốn ăn lẩu cay, công chúa lớn rồi, không còn sợ cay nữa."
Tống trí tiến vào, cười nói: "Hôm nay ăn lẩu à? Tính thêm ta đi! Đúng rồi, trà gừng kia uống rất ngon, cô cô cũng cho ta một phần nữa."
Như Hạ, Phương Thảo: "…"
An cô cô cười ha ha, "Phò mã, hôm nay không có trà gừng, chỉ có trà sữa không gừng, ngài thử uống nhé!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!