Chương 2: (Vô Đề)

Rất nhiều năm sau, ta mới hiểu được, nàng nói nghèo, không chỉ là vật chất, mà còn là tinh thần nữa.

Tinh thần của ta thật sự quá nghèo.

Mẫu phi của ta có tội, bị ban chết ở lãnh cung.

Phụ hoàng không thích ta, quanh năm suốt tháng, số lần ta gặp ông ấy có thể đếm số trên lòng bàn tay.

Hoàng Hậu cũng ghét bỏ  ta, bởi vì mẫu phi của ta hại nàng mất một đứa con.

Mẫu phi chết rồi, nhưng tội nghiệt của nàng vẫn chảy xuôi trên người ta.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ta nên sống một cách hèn mọn, nên bị người khác chán ghét để chuộc tội cho mẫu phi của ta.

Có đôi khi ta cũng cảm thấy thế.

Con của tội nhân sinh ra sao có thể không phải là tội nhân chứ? Có lẽ ta trời sinh đã là nữ phụ độc ác, cho dù thay đổi thế nào cũng không có tác dụng.

Nhưng Tuế An không cảm thấy thế.

Nàng cảm thấy ta không được hưởng phúc của mẹ, cho nên tất nhiên cũng không cần thừa nhận tội nghiệt của mẹ.

Nàng vô cùng nỗ lực xây dựng cho ta một hoàn cảnh ấm áp trong cung đình khắc nghiệt này.

Rất nhanh, ở Văn Hoa Uyển nơi ta đi học có thêm một đồng bọn là Tam hoàng tỉ.

Ta vui vẻ đi học, thậm chí còn mong chờ mỗi ngày được mọi người hâm mộ vì luôn có thể lấy ra đủ loại những đồ vật đáng yêu.

Chỉ có điều duy nhất không tốt là ở Phúc Ninh Cung.

Mẫu phi của ta làm ác đã bị ban chết, nhưng ma ma nhũ mẫu bà ấy để lại cho ta lại còn sống.

Đồng bọn của kẻ ác cũng là kẻ ác.

Ma ma nhũ mẫu ghét bỏ ta, tra tấn ta, lại ép buộc ta, giống như điều đó khiến cho nàng cảm thấy vui sướng.

Nàng ép ta uống thuốc, nhìn ta bị nước thuốc làm bẩn hết cả mặt, sẽ lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Nàng yêu cầu ta ngủ không được xoay người, khi nằm ngủ là tư thế nào thì khi tỉnh dậy cần phải nằm tư thế đó, nếu không thì là không tuân thủ quy củ, là mất mặt.

"Nga Phi nương nương đã là tội nhân, nếu ngươi không học quy củ tử tế, tương lai người khác sẽ nhạo báng ngươi, con gái của tội phi chính là không có ai dạy dỗ."

Trên thực tế, không có ai nhắc đến việc mẫu phi của ta là thội phi cả, chỉ có nàng, ngày nào cũng nhắc tới.

Ta hận không thể giết nàng.

Nhưng ta quá nhỏ, ta khóc lóc khiến cho nàng sung sướng.

Ta cào cấu nàng, nàng lại càng có cơ hội để trừng phạt ta.

"Ngay cả Thái Hậu nương nương quá cố cũng nói là nô tì dạy cung quy rất tốt, đây là công chúa không cả nghe lời nói của Thái Hậu nương nương hay sao?"

Nàng yêu cầu ta quỳ gối trên giường, nếu lưng không thẳng sẽ bị đánh một thước.

Khi đó, ngày nào ta cũng nghĩ, giết nàng là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Dù sao ta cũng là nữ nhi của tội phi, nữ nhi của tội phi vừa sinh ra đã phạm tội.

Nhưng ban ngày, Tuế An lại nói cho ta biết, trước kia nàng đã đọc một quyển dã sử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!