Sắc mặt của Trấn An tái nhợt, thân mình hơi run.
Nàng giống như đang cố gắng nhịn không khóc, nhưng nước mắt lại không thể nào nhịn được mà rơi xuống.
"Ta không biết, ta chưa từng nghĩ tới những điều đó."
"Lục tỉ tỉ, cho dù ngươi tin hay không, ta cũng không hề có ác ý với ngươi, cho dù ngươi được tứ hôn với Lục Kinh Hoài, ta cũng không oán giận ngươi."
Ta không khỏi buồn cười, "Thế ngươi có khóc trước mặt Thái tử và Nhị hoàng huynh không?"
Khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của nàng căng thẳng, tay nắm chặt, giống như một cây rong dưới nước, có gốc rễ lại lung lay.
Ta hiểu rõ, "Ngươi khóc… quả nhiên là thế!"
Nàng hít hít cái mũi, lội ra vẻ kiên nghị, hỏi ta, "Chẳng lẽ ngay cả khóc ta cũng không thể khóc hay sao? Rõ ràng ta và Lục Kinh Hoài yêu thương lẫn nhau, thế mà ngươi lại được tứ hôn, ta không oán trách ngươi, chẳng lẽ ta còn không thể buồn hay sao?"
Nước mắt của nàng rơi cuồn cuộn.
Có lẽ là có vài người sinh ra đã thích khóc đi.
Giống như Phương Thảo trong cung của ta vậy, có đôi khi rõ ràng không phải là lỗi của mình, nhưng lại không bao giờ cãi lại, cứ thế mà chảy nước mắt, khí thế đã yếu đi vài phần. Sau đó nói chuyện cũng run run, còn không nói rõ ràng mọi chuyện.
May mà An cô cô phân biệt đúng sai, nếu không người như Phương Thảo mà ở ngoài sẽ bị bắt nạt chết mất.
Ta cười không nói gì.
Trấn An càng bực mình, nàng run rẩy, "Buồn cười lắm sao? Vì sao ngươi lại cười? Hôm nay ngươi mời nhiều người tới cửa như thế là cố ý để Thái tử ca ca cùng với nhị ca ca lâm vào hoàn cảnh như vậy sao? Mặc dù ngươi hận ta cũng không nên làm như vậy, bọn họ là ca ca của ngươi!"
"Bọn họ
- Là ca ca của ngươi, không phải của ta!"
Ngữ điệu của ta lạnh băng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía nàng: "Đương nhiên là ngươi có thể khóc, chỉ là ngươi khóc với sai người rồi, sao ngươi không đi khóc trước mặt mẫu hậu phụ hoàng? Sao lại cứ phải tìm đến Thái tử và Nhị hoàng huynh để khóc? Vì sao?
Trấn An bị ta doạ sợ rồi, có lẽ là nàng không có nghĩ đến vấn đề này, rất hoảng loạn.
Ta cũng không cần câu trả lời của nàng.
"Bởi vì ngươi hiểu rõ, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không vì ngươi khóc mà thay đổi quyết định, ngươi sẽ không tuỳ ý mà tiêu hao tình cảm của bọn họ đối với ngươi, miễn cho bọn họ nghĩ rằng ngươi cậy sủng mà kiêu."
"Nhưng trước mắt Thái tử và Nhị hoàng tử thì ngươi không cần phải băn khoăn như thế."
"Chỉ cần ngươi khóc, bọn họ sẽ vì ngươi mà lên núi đao, xuống biển lửa, thoả mãn mọi mong muốn của ngươi."
"Ngươi luôn nói không phải mình nghĩ như thế, không phải ngươi muốn thế, nhưng ngươi thật sự từng kiên định từ chối chưa?"
"Chỉ cần khóc một cái là có thể đạt được mong muốn, vừa đơn giản vừa có tác dụng, ngươi quen con đường này rồi."
"Nhưng ngươi đã từng nghĩ đến cảm nhận của Hoàng Hậu nương nương chưa? Nàng coi ngươi như con gái ruột, nhưng ngươi đối xử với con trai của nàng như thế sao? Ngươi thật là đồ vô ơn!"
Ba chữ đồ vô ơn có lẽ là lời nói nặng nề nhất mà Trấn An nghe được trong cuộc đời này.
Nàng giống như bị sét đánh, ngơ ngác mà đứng ở đó, ngay cả nước mắt cũng quên chảy.
Ta lặng lẽ ở đó chờ đợi.
Chúng ta đều phải xé rách lớp nguỵ trang, tranh cãi một trận.
Giả vờ, dối trá, trốn tránh, giấu giếm, không thể nào giải quyết được vấn đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!