Bọn họ đều vô cùng hoảng loạn.
Có lẽ vì thế giới của bọn họ tốt đẹp, chưa từng thấy tình huống huynh muội tương tàn như vậy.
Nhưng ta nghĩ, chứng kiến một chút có lẽ tốt hơn so với chẳng biết gì.
Hạ ma ma luống cuống.
Nàng lao tới, kéo tay của Thái tử đang đặt ở cổ của ta cầu xin: "Điện hạ, ngài đừng hồ đồ, mau đi tìm Hoàng hậu nương nương, việc này không thể truyền ra ngoài được!"
Thái tử bị nàng túm lấy kéo đi.
Nhị hoàng tử vội vàng đuổi kịp, lại khó chịu dừng lại, hung hăng mà đạp đại môn Phúc Ninh Cung vài cái
"Lý Dung, ngươi chờ đó cho ta, cả đời này ngươi đều kém so với Trấn An muội muội."
Ta hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý...
Bài học đầu tiên mà Tuế An dạy cho ta chính là không cần so sánh bản thân mình với người khác, không có nghĩa gì cả.
Hổ sẽ không so với hùng ưng xem ai bay nhanh hơn.
Sư tử cũng không so với cá xem ai bơi giỏi hơn.
Thứ duy nhất chúng ta cần so sánh đó là bản thân mình càng ngày càng trở nên tốt hơn, càng ngày càng thấy yêu bản thân mình hơn.
Yêu quý ưu điểm của bản thân mình, cũng bao dung khuyết điểm của mình.
Hiểu rõ một điều rằng mình không phải là toàn trí toàn năng, mình có thể phạm sai lầm, cũng có thể tha thứ bản thân mình.
Ta đón bọn họ vào.
Dù sao cũng là trẻ con, rất nhanh đã quên tất cả những chuyện vừa xảy ra, bị hấp dẫn bởi các loại thức ăn và đồ chơi.
Mỗi người đều ngồi vào chỗ của mình, tự chơi.
Tam hoàng tỉ xấu hổ nhìn ta cười, từ chỗ ngoặt lại túm ra một người, là Trấn An.
"Có vài lời vẫn nên giáp mặt nói cho rõ ràng, miễn cho hiểu lầm lẫn nhau, rất không tốt."
Lại một lần nữa phải cảm ơn Tam hoàng tỉ.
Ta thật sự rất thích tỉ ấy.
Thật ra ta vẫn luôn muốn nói rõ ràng với Trấn An, nhưng Thái Tử lại bảo vệ nàng như bảo vệ tròng mắt, ta chỉ cần tản bộ bên ngoài cung của nàng đều sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, báo cho Thái tử.
Ta với nàng ngoại trừ có thể gặp nhau ở cung yến một hai lần, những lúc khác đều không có giao thoa.
Ta lẳng lặng nhìn nàng.
"Nói ở bên ngoài đi, để cung nữ và thị vệ nhìn thấy ngươi, miễn cho người khác hiểu lầm."
Trấn An vốn còn hoảng hốt, nghe xong lời này nàng chợt đỏ mắt.
Nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: "Lục tỉ tỉ, xin lỗi, ta không bảo bọn họ làm như vậy."
Nàng lớn rồi.
Trước kia là một bé gái xinh đẹp đáng yêu, sau khi lớn lên lại càng nhu nhược động lòng, làn da trắng nõn như sứ như ngọc, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nàng chỉ đứng đó thôi đã có vẻ yếu đuối động lòng, khiến cho lòng người sinh ra lòng thương xót, không nỡ nói một câu nói nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!