Cuối cùng phụ hoàng cũng hạ chỉ tứ hôn.
Ta ở trong cung, không biết tình hình bên ngoài thế nào, ta cũng không để ý.
Chỉ là trong lúc ta tiếp chỉ, ta đã thỉnh cầu với phụ hoàng, xin Hạ ma ma trong cung của Hoàng Hậu nương nương tới dạy ta quy củ.
Hạ ma ma không tình nguyện tới.
Nàng đã ở trong cung vài thập niên, là tâm phúc của Hoàng Hậu, là đối tượng hâm mộ của tất cả các cung nữ và cô cô trong cung.
Hiện giờ lại còn phải dạy một quy củ cho một công chúa nho nhỏ không được sủng ái như ta.
Chắc là nàng cảm thấy ta là đang khiêu khích Hoàng Hậu nương nương, cho nên sắc mặt đối với ta cũng vô cùng khó chịu, nghiêm khắc vô cùng.
Nhưng Phúc Ninh Cung không có ai để ý tới nàng.
Chúng ta vẫn làm việc của mình.
Bởi vì thật sự không cần thiết phải lãng phí thời gian ở trên một người không đáng.
Rốt cuộc, ngày hôm sau, có một người dùng một chân đá văng cửa Phúc Ninh Cung.
Hạ ma ma định đứng dậy, An cô cô lại ngăn nàng lại ở trong phòng.
Trong viện, chỉ có ta, Phương Thảo, Như Hạ cùng với mấy tiểu cung n ữ.
Người đến là Thái Tử và Nhị hoàng huynh.
Mấy năm không gặp, gặp lại hai người, có cảm giác thay đổi rất lớn.
Trên người Thái Tử có thêm khí chất khinh mạn của trữ quân.
Nhị hoàng huynh lại càng nịnh bợ lấy lòng.
Hắn còn chưa đợi Thái tử mở miệng đã lạnh lùng nói: "Vốn tưởng mấy năm nay ngươi ngoan ngoãn rồi, ai biết ngươi lại càng độc ác, vừa xuất hiện đã đoạt người trong lòng của Trấn An, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy đàn ông, không biết Trấn An thích Lục Kinh Hoài sao?"
Ta thật thà nói: "Ngoại trừ vài vị hoàng huynh, ta đúng là chưa từng gặp nam nhân nào khác."
Nhị hoàng huynh cứng họng, "Sao ngươi lại vô liêm sỉ như thế?"
Thái tử trầm mặt.
"Nói với phụ hoàng là ngươi muốn từ hôn đi, nói là ngươi bệnh nặng kéo dài, không thể thực hiện hôn ước, tự nguyện nhường hôn ước này cho Trấn An."
"Đây là mong muốn của Trấn An sao?"
"Bổn cung bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!"
"Đây là mong muốn của Trấn An sao?"
Ta cảm nhận được tâm trạng của Tuế An, nói chuyện với Nam thứ si tình đúng là khó khăn.
Thái tử bỗng nhiên tức giận.
"Lý Dung, ngươi đừng có không biết điều, bổn cung đã từng dung túng ngươi, nhưng lúc này tuyệt đối sẽ không nhịn ngươi nữa."
Dung túng ư?
Hắn nói có lẽ là khi còn nhỏ, ta quỳ gối khóc bên ngoài Khôn Ninh Cung, không cho hắn cướp mất Tuế An đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!