Chương 16: (Vô Đề)

Tiêu Đình Dực phiên ngoại

1

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Thẩm Phục Cẩn, ta đã biết nàng không phải là công chúa thật.

Tri phủ Hà Thành vì muốn lập công, trong tấu chương đặc biệt viết rõ vị công chúa hắn tìm được có dung mạo giống Triệu quý phi đến năm phần.

Khi Thẩm Phục Cẩn ngã xuống trước mặt ta, gò má nàng trắng bệch vì mất máu, trong mắt ngấn lệ đỏ tươi, càng thêm vài phần yêu diễm động lòng người. Hoàn toàn không giống vẻ tục khí của Triệu quý phi.

Nàng cầm ngọc bội gọi ta là hoàng huynh, giống như một con thỏ bị vấy bẩn lông nằm rạp bên chân ta, cầu xin ta thương xót.

Ta bế con thỏ đáng thương này lên, tâm phúc bên cạnh khẽ hỏi:

"Điện hạ muốn cứu nàng ta sao?"

Tâm phúc chỉ về phía dòng sông chảy xiết bên vệ quan đạo:

"Nếu muốn diệt khẩu, nơi này là vị trí tốt nhất."

Phụ hoàng bệnh nặng, triều chính nhiều việc, vậy mà ta, thân là trữ quân, lại nguyện ý đặc biệt đến Hà Thành tìm vị công chúa đồng phụ dị mẫu kia.

Người người đều khen ta và vị công chúa này tình huynh muội sâu đậm. Ta quả thật muốn đích thân tìm được nàng.

Nàng mất tích nhiều năm như vậy, ta tưởng nàng đã c.h.ế. t rồi, không ngờ vẫn còn sống.

Ta đã hứa với mẫu hậu, sẽ để hai mẫu thân con Triệu quý phi xuống mồ bồi táng.

Ta mưu tính mười năm, từng bước nắm quyền, vươn tay đến hậu cung, khiến Triệu quý phi c.h.ế. t vì thứ độc dược chậm rãi làm thối rữa gan tim.

Trước mộ của tiểu công chúa, ta đã hứa với hoàng muội chưa kịp chào đời của mình:

"Hoàng huynh chỉ có một mình muội là muội muội ruột thịt, Đại Dụ cũng chỉ có thể có một mình muội là công chúa."

Sự xuất hiện của Thẩm Phục Cẩn là một bất ngờ, toàn thân nàng đầy vết thương, tóc còn có dấu vết bị lửa thiêu đốt. Chắc hẳn là bị dồn đến đường cùng, mới cầm ngọc bội đến mạo nhận công chúa.

Nàng ngửa mặt hôn mê trong lòng ta, yết hầu yếu ớt lộ ra ngay bên tay ta. Ta chỉ cần dùng một chút lực, là có thể bóp c.h.ế. t nàng.

Nàng không biết, ta không phải đến tìm công chúa.

Ta đến để g.i.ế. c công chúa.

Ở Noãn Các, nàng mắt ngấn lệ nhận ta làm huynh trưởng. Nàng cũng giống như thế nhân, lầm tưởng ta và vị công chúa kia tình huynh muội sâu nặng, thực chất lại là thù hận ngập trời.

Những chuyện cũ thời thơ ấu mà nàng biết, đều là những ý đồ g.i.ế. c người bí mật của ta đối với vị công chúa thật kia.

Lời nói dối của nàng càng hoàn hảo, trong mắt ta, sơ hở lại càng nhiều.

Sau này Thẩm Ánh Ngọc đến đối chất với nàng, nàng ngay trước mắt ta diễn một màn khổ nhục kế, biến đen thành trắng, đảo điên thật giả.

Con thỏ trắng nhỏ này, gan thật lớn.

Mưu lược cũng có, đối với bản thân cũng đủ tàn nhẫn, cầm sáp nóng lên là dám nhỏ xuống người, ta đã ngăn nàng lại.

Cũng nhìn thấy vẻ tức giận đến phát cuồng của Thẩm Ánh Ngọc.

Nàng quả nhiên lớn lên giống Triệu quý phi, mày mắt đều là vẻ độc ác trong ký ức thuở nhỏ.

Năm xưa mẫu hậu khó sinh, Thẩm Ánh Ngọc giả bệnh khóc lóc, giữ hết những ngự y giỏi nhất của Thái y viện ở trong cung của quý phi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!