"Mười mấy con kỹ nữ hèn hạ kia của ngươi, nếu không phải bị lửa thiêu cháy thành một đống than, ta nhất định cũng sẽ cho chúng nó c.h.ế. t rồi mà được hưởng cái 'đãi ngộ' này! Dù sao cũng là kỹ nữ mà, sống thì nghìn người cưỡi, c.h.ế. t rồi cũng vậy thôi!"
Những lời lẽ cay độc hơn nữa Thẩm Ánh Ngọc không thể thốt ra được nữa. Ta bóp chặt cổ họng nàng, giận dữ gào lên:
"Bọn họ đã nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm trời! Mẫu thân ta đã yêu thương, chăm sóc ngươi như con gái ruột! Sao ngươi dám, sao ngươi dám sỉ nhục bà ấy đến mức này!!"
"Mẫu thân? Một con kỹ nữ mà cũng xứng làm mẫu thân của bản công chúa sao! Để bà ta c.h.ế. t đi, thành toàn cho danh tiếng của ta, đó là vinh hạnh của bà ta!"
"Xuân Noãn Các chưa bao giờ là kỹ viện! Ngươi còn dám vu khống họ!"
Ta dùng sức mạnh hơn, bóp đến nỗi Thẩm Ánh Ngọc không thể thốt ra được một lời nào. Nàng ta bắt đầu trợn trắng mắt, giơ tay giơ chân giãy giụa điên cuồng.
Đúng lúc này, bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng động, ta đột ngột buông tay.
Thẩm Ánh Ngọc ôm chặt cổ, ho khan vài tiếng. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của ta, nàng ta cười càn rỡ, điên cuồng:
"Ngươi rất giận dữ, rất đau khổ phải không? Nhưng ngươi có thể làm gì ta chứ? Giết ta ư? Ở Hà Thành, ngươi đã không thể khiến Thái tử g.i.ế. c ta. Chờ khi vào kinh thành, Phụ hoàng nhất định sẽ nhận ra ta mới là công chúa thật! Giấc mộng công chúa của ngươi sẽ tan thành mây khói thôi!"
Ta cong môi cười khẩy:
"Ai nói ta chỉ muốn làm công chúa chứ?"
Ta vuốt ve chiếc trâm vàng lấp lánh trên mái tóc:
"Thái tử ca ca đối xử với ta rất tốt mà!"
Thẩm Ánh Ngọc trợn trừng mắt nhìn ta, ta cố tình chọc tức nàng ta:
"Biết đâu sau này, ta lại trở thành Thái tử phi thì sao?"
"Ngươi đúng là kẻ si tâm vọng tưởng!"
Thẩm Ánh Ngọc gầm lên, lao thẳng về phía ta. Nhưng ta không hề phản kháng, bởi vì đúng lúc đó, Tiêu Đình Dực vừa bước tới cửa.
Hắn tận mắt chứng kiến cảnh ta yếu đuối bị Thẩm Ánh Ngọc đẩy ngã xuống đất, thậm chí suýt chút nữa bị nàng ta bóp nghẹt cổ.
Thị vệ vội vã xông lên, kéo Thẩm Ánh Ngọc ra.
Tiêu Đình Dực ân cần đỡ ta dậy, ta giả vờ yếu đuối, nép vào lòng hắn, dịu dàng hỏi:
"Thái tử ca ca, sao huynh lại đến đây?"
"Ta đến dùng bữa trưa cùng muội. Vừa nghe thị vệ nói rằng muội đến đây, ta liền lập tức tới xem sao."
"Thúy Tuyết nói Thẩm Ánh Ngọc đang chửi rủa dưỡng mẫu của muội. Muội muốn đến khuyên can nàng ta, nhưng nàng ta không chịu nghe."
"Ngươi nói láo! Thái tử ca ca, con tiện nhân này đang lừa gạt huynh đó! Nó có ý đồ bất chính với huynh, nó muốn trở thành..."
Lời của Thẩm Ánh Ngọc còn chưa dứt, Tiêu Đình Dực đã thản nhiên dỗ dành ta, giọng điệu lạnh lẽo:
"Cái miệng độc địa đến thế này, chi bằng nhổ lưỡi của nàng ta đi cho xong chuyện?"
Thẩm Ánh Ngọc tái mặt vì kinh hãi.
Ta cũng giật mình thon thót. Không biết có phải là do ta đa nghi quá hay không, nhưng ta luôn cảm thấy ánh mắt mà Tiêu Đình Dực dành cho ta có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ hắn đã nghe được ba chữ Thái tử phi mà ta cố tình buông lời chọc tức Thẩm Ánh Ngọc?
Không thể nào! Ta đã hạ giọng rất thấp, trừ khi hắn có thính lực phi thường, nếu không, sao có thể nghe được chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!