Gần đây dáng đi của hắn có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng lại đưa tay đỡ lấy eo.
Ta từng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đáp:
"Không sao, chỉ vô ý bị thương mà thôi."
Lúc này, Phương Vi Đạo đưa chiếc áo choàng trong tay cho ta, nhẹ giọng nói:
"Trời ngày càng lạnh, lần sau Công chúa ra ngoài, hãy mặc chiếc áo này."
Chiếc áo choàng lông hồ ly màu bạc mềm mại, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Ta có chút cảm động, dù đã mất đi Tiểu Lam, nhưng bên cạnh ta vẫn còn Phương Vi Đạo. Trời cao vẫn còn ưu ái ta.
Phương Vi Đạo hỏi ta tìm hắn có việc gì, ta liền đưa chiếc hộp lá sen ra và giải thích.
Người huynh đệ dế mèn trong hộp lá sen trông yếu ớt như sắp không trụ nổi nữa.
Phương Vi Đạo cúi nhìn nó, chậm rãi nói:
"Côn trùng cũng như hoa cỏ, sớm nở tối tàn, dế không biết xuân thu, nó đã sống quá lâu, cũng đến lúc nên đi rồi."
"Ta biết, tất nhiên ta biết, nhưng ta không nỡ. Ta muốn giữ nó thêm một thời gian, ít nhất là qua được mùa đông này."
"Nhưng như vậy có cần thiết không? Trên đời làm gì có bữa tiệc nào không tàn."
"Nhưng, Thôi Chức rất quan trọng với ta. Phương Vi Đạo, nếu ngươi cũng có thứ mình quý trọng, ắt hẳn ngươi sẽ hiểu hai chữ tình nghĩa khó buông bỏ thế nào. Ta nguyện làm mọi cách để giữ Thôi Chức thêm một thời gian. Xin ngươi hãy giúp ta."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta quỳ ngồi trước mặt Phương Vi Đạo, ánh mắt chân thành, giọng nói tha thiết.
Phương Vi Đạo hơi nhíu mày, không rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch:
"Cứ để nó ở lại đây, có lẽ sẽ sống thêm được một thời gian."
Ta vội vàng gật đầu, ghé lại gần, nhìn Phương Vi Đạo nhặt một cọng cỏ từ mâm, nhẹ nhàng chạm vào Thôi Chức trong hộp lá sen.
Ánh mắt hắn chuyên chú, nhìn Thôi Chức đầy dịu dàng.
Ánh lửa bập bùng từ lò luyện đan chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của hắn, càng làm nổi bật vẻ thanh khiết như ngọc, rực rỡ như ánh trăng bạc.
Thần thái của hắn quả thật xứng đáng với danh xưng Quốc sư phong nhã.
Không biết từ đâu trỗi dậy một ý nghĩ kỳ quặc, ta khe khẽ ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi:
"Gần đây Lương Vương ở lì trong cung, có phải lại bệnh rồi không?"
Phương Vi Đạo khẽ ừm một tiếng, liếc nhìn ta.
Khoảng cách giữa hai chúng ta rất gần, chỉ cách nhau gang tấc, ta có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt hắn.
Ta nói: "Không lâu trước, Thục Chiêu Nghi đã qua đời vì bệnh. Hiện tại sức khỏe của Lương Vương cũng không ổn. Trong hoàng tộc, số lượng Vương tử còn lại chẳng nhiều, mà những người trong bọn chúng đều rất tầm thường.
Người có hy vọng kế thừa vương vị nhất vẫn là Ngũ vương tử Lương Diễm, nhưng hắn mới chỉ mười hai tuổi. Ngươi nói xem, nếu sau này ta phụ hắn chấp chính, liệu có được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!