Con rắn uốn lượn trên mặt đất, len lỏi giữa các thị vệ, rồi bất thình lình dựng thẳng người, há to miệng, nhanh như chớp nuốt sống Ngụy Tướng quân đứng ở hàng đầu!
Không sai, chính là Ngụy Tướng quân – biểu đệ của Thục Chiêu Nghi, kẻ đã hại c.h.ế. t An Bình.
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ.
Khi đám thị vệ kịp hoàn hồn và la lớn Bảo vệ bệ hạ! thì hiện trường đã trở nên hỗn loạn.
Lão già râu trắng bị thanh kiếm Lăng Sương đuổi sát, cố gắng dùng phất trần trong tay để chống đỡ mấy chiêu, nhưng cuối cùng không may bị ngã xuống đất.
Bức tượng thần trên bàn thờ ở xa bị gió cuốn đến, đập vào mặt lão.
Con rắn đen khổng lồ sau khi nuốt sống Ngụy Tướng quân liền nhanh chóng trườn đi, biến mất trong bóng tối.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lương Vương chứng kiến toàn bộ sự việc, kinh hãi đến mức phun ra một ngụm m.á. u già rồi ngất lịm lần nữa.
Thục Chiêu nghi mắt mờ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoảng loạn túm lấy tay An Ninh Công chúa hỏi dồn dập.
An Ninh Công chúa và Phùng Ngự Nữ thì chỉ biết hét lên trong sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, không còn chút tỉnh táo nào.
Cuối cùng, các thị vệ hộ giá đã vội vã đưa họ rời khỏi hiện trường.
Lão già râu trắng, tay run rẩy cầm bức tượng thần
"Cao Thượng Thần Tiêu Ngọc Thanh Chân Vương", cũng được đệ tử của mình dìu đi trong hỗn loạn.
Cảnh Di Cung lập tức chìm vào yên tĩnh, ánh trăng mờ mờ trên cao, gió đêm u ám lướt qua.
Chỉ còn lại ta, nằm bệt trên mặt đất, không một ai đoái hoài.
Cảm giác linh hồn bị rút khỏi cơ thể vẫn còn, nội tạng ta vẫn như bị xé toạc bởi cơn nóng bỏng đau đớn.
Trong miệng tràn đầy vị tanh nồng của máu, từng dòng không ngừng chảy ra, như muốn nhấn chìm ta.
Sắp c.h.ế. t rồi.
Nực cười làm sao, có lẽ vì từng c.h.ế. t một lần nên cảm giác cận kề với cái c.h.ế. t này lại quen thuộc đến vậy.
Một con ếch biến thành Công chúa, khi ý thức bắt đầu mờ nhạt, không khỏi tự hỏi: Lần này, liệu có thần tiên nào đến cứu ta nữa không?
Lời cầu nguyện của ta dường như được ứng nghiệm.
Trong khoảnh khắc ý thức gần như tan biến, ta dường như ngửi thấy hương cỏ xanh và sương sớm.
Hòa lẫn vào đó là mùi thảo dược thoang thoảng.
Ta cảm nhận được có người bế ta lên.
Rồi một viên đan dược được nhét vào miệng ta.
Hương vị quen thuộc của ve xanh... Không, chính xác hơn, đó là mùi vị chua ngọt xen lẫn chút đắng mà Phương Vi Đạo đã nói – vị của nhánh dâu.
Ta đã được cứu.
Lần này không phải là Trương Tú tiên quan, mà là Quốc sư Phương Vi Đạo.
Vận may của ta quả thật tốt đến khó tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!