Theo đúng thủ tục, ta tiếp tục một màn c.h.é. m phá tan tành, rồi lại nghênh ngang rời đi.
Đi được nửa đường, ta nghĩ bụng, chắc chắn An Ninh Công chúa và Thục Chiêu Nghi sẽ đi tìm Lương Vương tố cáo ta.
Thế là ta quyết định quay lại, trực tiếp xông thẳng vào tẩm điện của Lương Vương.
Vị Phùng Ngự Nữ mới được sắc phong cũng có mặt ở đó. Nhìn thấy ta cầm kiếm bước vào, lần này nàng co rụt đầu lại, không dám nói một lời.
Lương Vương đang nằm trên giường, vừa thấy ta tiến đến, liền lập tức ngồi thẳng dậy.
"An Bình, con có chuyện gì?" Ánh mắt hắn đầy cảnh giác.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, cố ý chen vào để Phùng Ngự Nữ bị đẩy xuống.
Sau đó, một chân ta gác lên giường, vừa dùng tay áo lau bảo kiếm, vừa trả lời:
"Con thì không có chuyện gì, nhưng có người có chuyện. Một lát nữa phụ vương sẽ rõ."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, mẹ con Thục Chiêu Nghi đến nơi.
Vừa thấy ta, họ thoáng sững sờ, sau đó quỳ xuống đất khóc lóc, tố cáo tội ác của ta.
Lương Vương đau đầu vô cùng.
Sau khi tiễn mẹ con Thục Chiêu Nghi đi, ông già ranh ma này cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc thương lượng với ta:
"An Bình, phụ vương sẽ ban cho con một phần đất phong, cho phép con tự bổ nhiệm quan chức. Con chuyển ra khỏi hoàng cung sống, được không?"
"Không được. Nhi thần chưa thành thân, sống ngoài cung quá cô đơn. Nhi thần muốn ở lại bên phụ vương cơ."
"Được rồi, ngày mai phụ vương sẽ làm chủ, chọn lại một Phò mã cho con."
"Không được! Nhi thần vừa có được một thanh kiếm tốt, thề sống c.h.ế. t bảo vệ phụ vương!"
"Phụ vương không cần con bảo vệ. Con chuyển ra ngoài sống, chính là cách báo hiếu lớn nhất cho ta."
"Phụ vương! Người nói vậy thật lạnh nhạt, làm tổn thương trái tim nhi thần!"
Giọng ta đột nhiên lạnh hẳn, liền đứng phắt dậy, làm bộ đưa kiếm kề lên cổ mình:
"Nếu người nhất quyết như vậy, nhi thần sẽ đi chết, xuống cửu tuyền đoàn tụ với tổ phụ!"
"An Bình, dừng lại! Phụ vương sai rồi!"
"Hì hì, tốt lắm, con tha thứ cho người."
Trên mặt nở một nụ cười, ta thu kiếm lại, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ta quay đầu lại, nói với hắn:
"Đúng rồi, ngày mai con sẽ đến tẩm cung của Thục Chiêu Nghi luyện kiếm. Nếu nàng ta lại đến tố cáo, phụ vương không cần để ý. Nhi thần sẽ không chấp nhặt với nàng đâu."
Trong ba ngày liên tiếp, ta đã đến tẩm cung của Thục Chiêu Nghi và An Ninh Công chúa, phá tan nát đồ đạc trong đó.
Đến ngày thứ ba, cả hai mẹ con họ sợ đến mức kinh hồn bạt vía, dưới sự sắp xếp của Lương Vương, bọn họ đã chuyển sang một cung điện mới.
Cung điện mới được canh phòng nghiêm ngặt, một đội lớn thị vệ đứng chặn ở bên ngoài, không cho ta vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!