Kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt rạng rỡ của Phương Tố Y.
Con người Bạch Dã cũng khá tinh ý, vừa rồi tuy Phương Tố Y không nói gì nhưng từ việc cô đột nhiên sa sầm mặt và theo anh lên xe có thể đoán được cô bị người ta cho leo cây.
Trong lòng cô hiện tại chắc chắn không thoải mái, vì vậy có Bạch Thiên ở bên cạnh trò chuyện sẽ giúp tâm trạng cô tốt lên.
Đưa Phương Tố Y về nhà, Bạch Dã lại mất thêm vài phút để tách con trai bé bỏng ra khỏi người cô.
Bạch Thiên dính chặt trên người Phương Tố Y, miệng hô hào:
"Không, con không đi đâu!"
Hai người lớn dở khóc dở cười, mất một lúc mới dụ dỗ được bé cưng buông tay.
Phương Tố Y trở về phòng sau mấy ngày dài ở bệnh viện, cả người uể oải nằm ngửa ra, lưng vừa cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi của chiếc giường thì liền thỏa mãn.
Lát sau, cô cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị tin nhắn đến.
Vương Kính nói:
"Anh có việc gấp ở công ty, em tự về đi."
Chỉ đơn giản mấy từ như vậy, không một lời xin lỗi.
Từ trước đến nay Phương Tố Y vẫn luôn cố gắng duy trì mối quan hệ của họ ở mức ổn định, cho nên cái gì nhịn được cô đều cố nhịn, phát huy hết tinh thần chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Và rồi kết quả mà cô nhận về là như vậy?
Phương Tố Y ấn nút gọi cho Vương Kính, gọi ba lần nhưng anh không bắt máy.
Trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không lành, Phương Tố Y gọi điện thoại cho đồng nghiệp của Vương Kính.
Bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông có vẻ lười biếng:
"Chuyện gì vậy Tố Y?"
"Vương Kính bảo với em là công ty có việc gấp, bảo em chờ chút nhưng anh ấy đi lâu quá rồi ạ.
Em không gọi được cho anh ấy nên hơi lo lắng, sợ anh ấy xảy ra chuyện…"
"Không gọi được sao? Đợi anh một lát."
Qua vài phút, người đàn ông kia nói với Phương Tố Y:
"Hôm nay không có tăng ca mà, đâu còn việc gì nữa, Vương Kính không ở công ty, anh cũng không liên lạc được cho cậu ta."
"Vậy ạ? Em biết rồi, em cảm ơn anh nhé."
"À, ừ…"
Bàn tay đang cầm điện thoại của Phương Tố Y siết chặt lại, giác quan thứ sáu nói cho cô biết Vương Kính giấu cô việc gì đó.
Phương Tố Y thử quay số thêm lần nữa, lần này Vương Kính vậy mà bắt máy! Cô chậm rãi hỏi:
"Em về đến nhà rồi, anh hôm nay tăng ca vất vả, có muốn em mang gì đến cho anh không?"
"Không cần đâu, anh ăn ở căn tin cũng được, em biết cơm của công ty anh rất ngon mà."
"Vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!