So với việc Giản Ngôn Chi và Lục Tuyết ồn ào láo nháo trong phòng thì căn biệt thự đối diện yên ắng hơn nhiều.
Hà Uyên vừa thức dậy, đang ngáp rồi đi xuống dưới lầu.
"Đại ca anh mới dậy đó hả, nhưng mà không sao, dì bếp có chừa lại một ít sườn cho anh."Lâm Mậu chống đầu ngồi ở trước máy tính nói với anh.
Hà Uyên ừ một tiếng, đi vào phòng bếp rót một ly nước. Vừa cầm ly uống ngụm nước thì có một người bổ nhào đến từ phía sau.
"Đại ca! Anh thật sự là bố mẹ tái sinh của em! Yêu anh yêu anh yêu anh!"
"Phụt!" Hà Uyên phun hết ngụm nước lên bàn thủy tinh.
"Đại ca, em đã xem bài Weibo anh đăng rồi, em thật sự rất cảm động!" Giản Bác Dịch ngửa mặt lên trời gào thét.
Hà Uyên híp mắt lại, nói với vẻ nhẫn nhịn, "Cậu cmn buông tôi ra."
Giản Bác Dịch ngoan ngoãn dời sang một bên, nhưng lời ca tụng vẫn không ngừng, "A... Không ngờ anh là một Uyên thần như vậy, yên tâm, sau này em sẽ lăn lộn với anh!"
Hà Uyên hoài nghi liếc nhìn anh một cái, "Đột nhiên lên cơn gì thế?"
Giản Bác Dịch làm ra biểu cảm kiểu "Em hiểu anh mà.", "Em biết da mặt anh mỏng, lúc đăng Weibo nhất định là có chút ngượng ngùng."
Đăng Weibo?
Hà Uyên khựng lại, đầu óc vừa tỉnh dậy nên cũng hơi tỉnh táo, hình như buổi sáng lúc anh còn đang ngủ giám đốc Dương Đông có vào phòng anh, lúc Dương Đông lấy điện thoại còn đánh thức anh nữa.
Lúc anh Đông ném cái gối vào anh nói cái gì nhỉ, chẳng lẽ là "Lấy điện thoại của cậu đăng Weibo" ư?
Anh rất buồn ngủ, sau khi đuổi người kia ra khỏi phòng thì cũng chẳng thèm suy nghĩ chuyện gì rồi tiếp tục ngủ.
Ánh mắt Hà Uyên thu nhỏ, nhấc chân đi tới giám đốc đang ngồi trên ghế sô pha, "Điện thoại của em đâu?"
Dương Đông ngước mắt liếc nhìn anh một cái, "Trên bàn đó."
"Đại ca, ở bên này, bên này." Giản Bác Dịch đưa điện thoại cho anh với vẻ vô cùng nịnh hót.
Hà Uyên có chút dự cảm không tốt cho lắm, anh trầm mặc, bấm mở Weibo.
Tin nhắn ùn ùn kéo đến trên Weibo, tất nhiên là anh nhìn thấy bài đăng Weibo bị đẩy lên cao nhất của mình, sau khi liếc nhìn một cái, gương mặt Hà Uyên càng đen hơn.
"Sao nào, có phải anh viết rất hay không, chú xem bài bôi xấu không còn nữa." Dương Đông cười hihi tranh công trạng.
"Hay à?" Hà Uyên cười lạnh một tiếng, "Đây là nguyên nhân mà sáng sớm hôm nay anh xông vào phòng em lấy điện thoại đó hả?"
Dương Đông ngượng ngùng, "Chuyện này mà kéo dài thì không tốt cho Tiểu Cửu, anh thấy chú lười đăng, cho dù có đăng thật thì cũng chỉ le que vài chữ, không có hiệu quả, vẫn cứ nên viết giống như anh."
Hà Uyên lườm anh ấy, Dương Đông ho khụ hai tiếng, "À, chú đừng có xóa nha, nếu không lại bị người ta bịa đặt thêm một đợt."
Giản Bác Dịch đứng một bên vẻ đặt đầy mờ mịt, "Đùa giỡn gì chứ, anh Đông, bài Weibo này là anh đăng hả?"
Giám đốc gật gật đầu: "Đúng vậy."
Giản Bác Dịch nhìn về Hà Uyên, vẻ lạnh lùng, "Quao, hại em uổng công cảm động."
Lão Dao từ trong nhà vệ sinh đi ra, vừa cài cúc quần vừa nói, "Ngây thơ, Uyên thần của chúng ta là ai, anh ấy sẽ làm loại chuyện tình cảm này sao? Đúng là chuyện cười."
Lúc đi ngang qua Giản Bác Dịch, Lão Dao vỗ vai cậu, tiện tay chùi tay lên vai cậu, "Người trẻ tuổi, từ trước đến nay Uyên thần của chúng ta chỉ lấy thực lực để nói chuyện."
Giản Bác Dịch a lên một tiếng, liếc nhìn bên vai của mình, "... Rửa tay chưa vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!