Chương 5: (Vô Đề)

"À... Tôi biết chút xíu, còn không phải do đội các anh quá nổi tiếng sao." Giản Ngôn Chi hắng giọng nói.

"Biết chút xíu?" Hà Uyên quay người lại liếc nhìn Hàng Văn Kiệt, trong sự chán ghét còn mang theo cả bất lực, "Nhìn thấy chưa, ngay cả một người chỉ biết chút xíu còn biết cậu chơi Akali chán tới mức nào, cậu còn cố chấp làm cái gì nữa."

Hàng Văn Kiệt tuyệt vọng, "Không thèm gánh lũ khinh người mấy anh nữa."

"Ấy ấy ấy, vậy chị biết em chơi tướng nào lợi hại nhất không?" Lâm Mậu nhìn Giản Ngôn Chi với vẻ mong đợi.

"Bể tướng của cậu rất rộng mà đúng không, có mấy tướng chơi cũng lợi hại lắm." Giản Ngôn Chi suy nghĩ, "Nhưng mà dạo gần đây cậu chơi Orianna cũng không tệ."

Lâm Mậu hít sâu một hơi mát lạnh, "Chị đúng thật là xem em chơi game luôn!"

Giản Ngôn Chi cười ngượng ngùng, tại vì cậu hay đấu đôi với Uyên thần chứ còn gì nữa.

"Hay thế này đi, chúng ta chơi chung một ván?" Lâm Mậu vỗ ngực, "Em dẫn chị!"

Hai mắt Giản Ngôn Chi sáng rực lên, theo phản xạ nhìn về phía Hà Uyên.

Hà Uyên không hề chú ý đến ánh mắt của cô, anh cười xùy, "Mậu Mậu, giờ là lúc cậu tán gái đấy à?"

"Những lúc thế này không cần xem em là con gái!" Giản Ngôn Chi vội nói, "Thật đó!"

"..."

Giản Ngôn Chi, "Uyên thần, cùng chơi nhé?"

"Cùng chơi đi cùng chơi đi, đương nhiên là cùng chơi rồi!" Lâm Mậu sao nỡ để nữ thần của mình bị từ chối được, thế nên không chút chần chừ ấn Hà Uyên ngồi xuống ghế, "Đại ca, bắt đầu!"

"Không, tôi sợ gánh team." Lúc nói câu này Hà Uyên cực kì thản nhiên, không hề bận tâm đến ánh mắt muốn giết người của Lâm Mậu.

"Gánh team? Uyên thần mà cũng sợ gánh team sao." Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, "Anh lợi hại như thế, cho dù em có chơi dở hơn nữa thì chắc chắn anh cũng gánh được thôi mà."

Xung quanh chợt yên tĩnh đến lạ.

Lâm Mậu hừ lạnh, "Cô Giản, một mình tôi cũng có thể dẫn em tàn sát khắp chiến trường!"

Giản Ngôn Chi thấy Hà Uyên không có phản ứng gì, hơi thất vọng nói với Lâm Mậu, "Không cần gọi em là cô Giản, thế nó xa lạ, gọi thẳng tên là được."

"Thật sao!" Vẻ mặt căm hờn của Lâm Mậu biến mất sạch trong chớp mắt, chuyển hẳn sang dáng vẻ cực kì nịnh hót, "Vậy gọi là Tiểu Ngôn Chi? A... Em vui quá đi mất, nữ thần của em thế mà cũng biết chơi game, đã vậy em còn có thể dẫn chị ấy đi đánh một trận."

"Tiểu Ngôn Chi?" Giản Ngôn Chi nghẹn họng, khoảng cách cũng có hơi lớn.

Lâm Mậu, "Em đăng nhập rồi, mời chị vào..."

"Mời tôi đi." Hà Uyên ở một bên đột nhiên bình thản nói.

Lâm Mậu đơ ra vài giây, quay đầu lại nhìn anh, "Hả?"

"Mời tôi," Hà Uyên cong ngón tay gõ gõ bàn, bộ dạng không kiên nhẫn, "Nghe không hiểu à, có đấu hay không đây."

"Không phải anh không đấu nữa à?" Lâm Mậu mặt đầy khó hiểu.

Hà Uyên lạnh mặt.

"Đấu đấu đấu!" Giản Ngôn Chi hưng phấn vỗ vai Lâm Mậu, "Mời nhanh đi."

"Hả? A!" nữ thần vỗ vai làm tim Lâm Mậu đập nhanh lạ thường, cũng không kịp chất vấn Hà Uyên nữa, click chuột mời người.

Hàng Văn Kiệt ngồi ở một bên hết nhìn Hà Uyên lại nhìn Giản Ngôn Chi, sau đó chép miệng lắc đầu, cô gái nhà họ Giản này đúng là biết nịnh đúng chỗ mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!