Giản Ngôn Chi bắt đầu trả lời tin nhắn của Kiều Ty: Cảm ơn nhé.
Kiều Ty: Cho nên hai người mời cơm, anh chờ đấy.
Giản Ngôn Chi cong khóe miệng: Đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Sau khi gửi xong tin nhắn này, cô buông di động xuống. Hà Uyên nhìn dáng vẻ Giản Ngôn Chi cười tủm tỉm với di động, nhíu mày, "Em đang nói chuyện cùng ai đấy?"
Giản Ngôn Chi cũng không nhìn anh, thuận miệng nói, "Ty."
Hà Uyên sững sờ, "Hai người nói cái gì mà vui vẻ như vậy."
Giản Ngôn Chi chậm rãi quay đầu nhìn anh.
Người này vẻ mặt cảnh giác, nhưng khuôn mặt tuấn tú kia rất rõ ràng đang khắc chế sự cảnh giác của chính mình, nhất định phải làm bộ vô cùng không sao cả.
Giản Ngôn Chi tắt di động, cố ý nói, "Không có gì đâu, một chút chuyện riêng ấy mà."
Đôi mắt Hà Uyên hơi lóe lên, "Chuyện riêng? Em cùng anh ta còn có chuyện riêng?"
"Đúng vậy, không thể hả?"
"Giản Ngôn Chi."
Giản Ngôn Chi cười xán lạn, hạ giọng nói, "Ai da, không phải anh đang ghen đấy chứ?"
Hà Uyên, "Ha, anh ghen với anh ta? Cần thiết không?"
"Ôi, không cần thiết sao?" Giản Ngôn Chi gật đầu, "Vậy được, em đi trước đây."
"Em đứng lại." Hà Uyên kéo cánh tay cô, sắc mặt khẽ thay đổi mấy lần, "Đưa di động cho anh xem thử."
"Xem cái gì, anh cũng không phải ghen, nhìn cái gì mà nhìn."
"Anh thấy em lại muốn ăn đòn rồi." Hà Uyên híp mắt, "Tự giác chút, nếu không thì…"
"Nếu không thì thế nào." Giản Ngôn Chi cười cợt nhả nhìn anh.
Ánh mắt Hà Uyên tối sầm lại, "Nếu không thì anh không ngại mang cả người lẫn điện thoại cùng về phòng anh xem thật cẩn thận đâu."
Giản Ngôn Chi, "..."
Lão Dao nghiêng trên sofa nhìn thoáng qua đôi tình nhân đang "thì thầm to nhỏ" ở góc hẻo lánh, anh thở dài, "Cuộc sống thật khó khăn, sống như một cẩu độc thân càng khó."
Mậu Mậu đi quang qua, hừ một tiếng, "Đúng vậy!"
Thuận lợi lấy được điện thoại của Giản Ngôn Chi, nhìn thoáng qua lịch sử trò chuyện xong.
Hà Uyên, "Chỉ như vậy?"
Giản Ngôn Chi chống cằm nhìn anh, "Đúng thế."
Hà uyên cười nhạo, "Việc riêng cái quỷ gì?"
"Đây là việc riêng mà, việc riêng của hai chúng ta."
Của hai chúng ta.
Lông mày Hà Uyên có chút giương lên, hiển nhiên bị những lời này dỗ dành cho thoải mái, nói thầm một câu, "Tên nhóc ty này còn biết đến ăn chực?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!