"Hà Uyên, anh không sao thật chứ?" Uông Đồng đi bên cạnh anh, duỗi tay ra muốn đỡ lấy anh.
Hà Uyên "ừm" một tiếng, ánh mắt nhìn trân trân về phía trước, bước chân không hề loạng choạng.
Uông Đồng thấy thế cũng yên tâm, cô ta đi bên cạnh anh, chậm rãi cất lời: "Hôm nay đánh thắng game, hình như em chưa chúc mừng anh... à ừm, hôm nay anh rất cừ."
Giản Ngôn Chi đi ở phía trước, nghe thấy câu này, bước chân của cô thoáng ngừng lại.
Đằng sau vang lên một tiếng "ừm", là Hà Uyên đáp lại.
"Lần sau phải cố lên nhé, em đợi anh ở khu phỏng vấn."
"Ừm."
Cuộc trò chuyện ở phía sau đã ngừng lại, Giản Ngôn Chi đoán Hà Uyên cũng chẳng mấy am hiểu về chuyện tình cảm, còn bản thân Uông Đồng cũng chẳng nói ra điều gì.
"Hà Uyên, nếu về sau anh lại thắng tiếp thì em sẽ nói cho anh một chuyện, được không?"
"Ừm..."
"Hay là, bây giờ em sẽ nói cho anh biết."
Giản Ngôn Chi dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
"Làm ly nữa đê, Mậu Mậu, thêm ly nữa nào!" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói cao vống của Giản Bác Dịch, át hết giọng nói phía sau khiến cô không nghe được một chữ nào.
Giản Ngôn Chi trở tay lại phát một cái vào gáy Giản Bác Dịch, "Yên lặng!"
"A! Đau! Mẹ nó ai đánh lén ông thế!"
"Bà cô này của anh đấy!" Giản Ngôn Chi tức tối nói: "Uống rượu xong thì cũng phải có nết một tí chứ, anh mà loạng choạng nữa là đến em cũng không đứng vững nữa đâu!"
"Đánh lén người khác thì không phải hảo hán, ả Mẫu dạ xoa nhà em, trời không trị em thì để anh trị em... aaa!"
Giản Ngôn Chi thu chiếc giày cao gót giẫm lên chân anh lại, "Anh thử gáy câu nữa thử xem!"
Giản Bác Dịch nước mắt lưng tròng, nói: "Anh đi mách mẹ..."
"Mách đi, có lần nào mà anh mách thành công chứ."
Giản Bác Dịch kêu một tiếng đầy thảm thiết, dường như đã nhớ lại lịch sử thất bại trong quá khứ.
Giản Ngôn Chi chẳng buồn để ý đến anh ấy, định nghe người phía sau nói chuyện tiếp. Nhưng lúc này phía sau đã trở nên im ắng. Vừa rồi Uông Đồng nói gì đó rồi Hà Uyên đáp lại gì đó, cô chẳng nghe thấy một từ nào.
Dù là như thế nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô vẫn có thể cảm nhận được Uông Đồng có ý gì đó với Hà Uyên.
Cuộc tụ tập hôm nay, ngoài cô ra thì cũng chỉ có một người phụ nữ là Uông Đồng, cả buổi Uông Đồng chưa từng rời khỏi nơi mà Hà Uyên xuất hiện. Cô ta luôn nhìn chăm chú vào anh, luôn tìm cơ hội nói chuyện với anh. Nếu cô đoán không nhầm, Uông Đồng thích Hà Uyên.
Không biết có phải uống quá nhiều rượu hay không, Giản Ngôn Chi cảm thấy lồ. ng ngực hơi bức bối.
Nói thực lòng, vẻ ngoài của Uông Đồng cũng rất được, mặt mũi, vóc dáng, yếu tố nào cũng phù hợp với yêu cầu làm nữ minh tinh trong giới giải trí.
Shit... chẳng có lẽ Hà Uyên lại có ý với cô ta?
Xe của gaming house dừng ở phía trước, những người khác trong buổi tụ tập đã về hết, tài xế và giám đốc Dương Đông xuống xe dìu các đội viên say túy lúy lên xe.
Giản Ngôn Chi dìu Giản Bác Dịch nên cũng ngồi vào trong xe.
Bản thân cô không cảm thấy có gì kỳ lạ, người trong gaming house kể cả Dương Đông cũng không cảm thấy kỳ lạ chỗ nào. Bởi vì họ biết rõ thân phận của Giản Ngôn Chi, huống hồ cô còn sống ở ngay đối diện, đi qua đi lại gaming house không ít lần, vì thế mọi người gần như đều mặc nhận cô là cùng hội cùng thuyền với bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!