Chương 10: (Vô Đề)

Nếu biết trước anh chẳng phải người tốt lành gì, càng không có cái gọi là đạo đức, nhưng cũng không ngờ anh có thể mặt dày tới mức độ này!

Lúc Giản Ngôn Chi về đến nhà trong đầu cô vẫn còn lủng lẳng cái dáng vẻ thiếu đòn của Hà Uyên.

Nhưng mà mọi người nghĩ coi có phiền không, cái dáng vẻ đó mà cũng khiến cô cảm thấy có chút đẹp mắt được nữa chứ?

Giản Ngôn Chi đứng ở trong phòng bếp, mở túi sườn bò ra xong, đột nhiên ngừng hết mọi động tác.

Giản Bác Dịch còn chưa xuống lầu nghĩa là… không chừng kiểu này không ngủ tới lúc trời đất tối tăm thì nhất định sẽ không dậy. Giản Ngôn Chi mím môi, một ý nghĩa phóng thẳng ra.

Không có Giản Bác Dịch, ai sẽ chiên sườn bò? Tự cô làm? Ừm, lần trước vào bếp suýt đốt cháy bếp vẫn còn khiến lòng cô mang chút ít hoảng sợ,

Hà Uyên đang trong lúc nấu sườn bò thì nhận một cuộc điện thoại, đối phương là người mẹ mà chỉ biết ăn uống vui chơi của anh. Lúc này bà đang ở nước ngoài đi chơi lễ, nói là năm sau mới về, đồng thời căn dặn anh phải cùng với hai người đàn ông khác trong nhà ăn bữa cơm tất niên cho đàng hoàng.

Hà Uyên nghe xong điện thoại thì đặt sang một bên như cũ, ăn cơm tất niên? Hai người đàn ông kia cũng không biết đã tiêu dao tới nơi nào rồi, đã vậy, ăn cơm với bọn họ chi bằng chơi một ván game còn vui hơn.

"Uyên thần..."

Nồi đang xì hơi nước kêu lục đục thì sau lưng có giọng nói mong manh của ai đó kêu anh một tiếng.

Hà Uyên bất ngờ ngoảnh đầu nhìn lại, thoáng đơ mắt, nhưng sau khi nhận ra là Giản Ngôn Chi, anh nhanh chóng đè nén vẻ hoảng sợ kia xuống.

Anh ho khan một tiếng, như thể không bị dọa cho sợ, "Em lại qua đây làm gì?"

Giản Ngôn Chi nhìn ra phía sau lưng anh, miếng sườn trong chảo của anh đã được chiên xong thơm ngào ngạt.

"Không có gì, em quay lại xem anh ăn có ngon hay không." Giản Ngôn Chi rặn ra một nụ cười, quy củ nề nếp đi sang bên cạnh anh, "Oa, miếng sườn này anh chiên nhìn ngon quá ta."

Hà Uyên lấy cái sạn lật miếng sườn lại, sau đó lườm người đứng bên cạnh một cái. Cô gái đứng ở kế bên đã thay ra bộ đồ mập ù khi nãy ra, trông có vẻ như còn tự mình trang điểm.

"Bây giờ em đã nhìn rõ rồi chứ."

"Nhìn cũng khá rõ rồi."

"Vậy em có thể đi về rồi." Hà Uyên lấy một cái dĩa qua, đặt miếng sườn vào trong. Trong quá trình đặt miếng sườn vào dĩa, anh nhận thấy người náo đó không những không có ý định rời đi, ngược lại ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào miếng sườn của anh.

Hà Uyên kéo dĩa sườn về chỗ mình bảo vệ nó: "Nhìn gì mà nhìn, còn không về đi."

Giản Ngôn Chi ngước mắt, hỏi với vẻ thành khẩn, "Uyên thần, sao anh tài giỏi quá vậy?"

"..."

"Không chỉ chơi game giỏi, nấu cơm còn giỏi như này nữa à?" Giản Ngôn Chi chậc chậc lắc đầu, lại bổ sung thêm câu, "Đúng là không muốn người khác sống nổi mà."

Vẻ a dua nịnh nọt quá rõ rệt, nhưng xét thấy cô nói không sai, Hà Uyên cũng không ngăn cản, "Điều này không cần em phải nói, tôi biết."

"Vâng vâng vâng, không cần em nói, nhưng mà em thấy thế này, có bao nhiêu năng lực thì có bấy nhiêu trách nhiệm, giống như người có tài nghệ nấu ăn tốt như anh, nhất định sẽ không để bụng mà chăm sóc lo lắng cho người không biết nấu ăn như em mà đúng không?"

"???"

Giản Ngôn Chi cười hi hi một tiếng, giơ lên miếng thịt bò bị mình mang trở lại, "Sau khi em cầm về mới nhận ra mình không biết làm sườn bò, anh có thể... Làm một phần cho em được không?"

Hà Uyên im lặng hai giây, "Không được cho lắm."

Giản Ngôn Chi bị cảm giác đói bụng làm cho hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy Hà Uyên bưng dĩa thịt bò chuẩn bị ăn cơm, cô bất chấp tất cả, "Uyên thần..."

Vạt áo bất ngờ bị người ta túm lại trong tay, Hà Uyên một bước cũng không thể đi tiếp, đành phải quay đầu lại nhìn cô.

"Em sắp chết đói rồi, đói là em chóng mặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!