Chương 5: Kỷ Niệm Xưa Cũ

Đầu tháng năm, trường Mai Nhạc và trường Mai Phụng không hiểu tại sao lại đột nhiên hào phóng chung tay góp vốn tổ chức leo núi cho học sinh cuối cấp.

Thật ra, nói là leo núi chi bằng nói là dã ngoại bởi vì trong thành phố phồn hoa này, ngọn núi cao nhất được gọi là đồi.

Phi Vũ vốn dĩ đối với mấy loại hoạt động ngoại khóa kiểu này hoàn toàn không có hứng thú dù chỉ một chút.

Lạc An biết như vậy nên đã quyết định sẽ ở nhà chơi với anh.

Ấy thế mà lần này không hiểu tại sao Phi Vũ lại đột nhiên đồng ý tham gia, thậm chí anh còn chủ động sắp xếp đồ dùng khiến Lạc An có cảm giác dân cư Trái Đất sắp có thể di chuyển lên sao Hỏa sinh sống được rồi.

Quả thật, Phi Vũ đối với những hoạt động tập thể vô cùng vô cùng chán ghét.

Nếu có thể, anh còn muốn suốt đời suốt kiếp vĩnh viễn không cần phải có mặt trong mấy hoạt động mà anh cho là vô bổ ấy.

Có điều, lần này Phi Vũ nghĩ chuyến dã ngoại có thể giúp được Lạc An nên anh quyết tâm phải khiến cậu tham gia bằng mọi giá.

Dạo gần đây tâm trạng của Lạc An có gì đó không ổn, Phi Vũ khép hờ mắt cũng có thể nhận ra.

Cậu thường xuyên ngẩn ngơ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không thì cũng ngẩn người nhìn anh.

Cậu vốn không ăn được cay nhưng lại hết lần này tới lần khác ăn nhầm món xào với ớt.

Phi Vũ lo lắng hỏi thì cậu chỉ chăm chú nhìn anh sau đó lắc đầu lảng sang chuyện khác.

Lạc An không phải kiểu người nói quá nhiều nhưng cũng không phải kiểu người có thể im lặng suốt một buổi sáng.

Ví dụ như hiện tại, Phi Vũ ngoài mặt thì tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại không biết phải làm sao.

Từ lúc lên xe bus xuất phát từ trường đã gần một tiếng, Lạc An trừ những câu như Xin chào!, Còn bao lâu nữa? thì không còn nói gì khác.

Phi Vũ rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng tìm chủ đề nói chuyện:

"Lạc An, cậu còn nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu như thế nào không?"

Lạc An ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ lại:

"Là hồi mẫu giáo lớn thì phải."

Phi Vũ cười cười:

"Tớ có hỏi khi nào đâu. Tớ hỏi như thế nào cơ mà."

Lạc An lại cau mày suy nghĩ một lúc rồi bày ra vẻ mặt áy náy:

"Tớ xin lỗi! Vũ, tớ quên mất rồi."

Phi Vũ lắc đầu, đưa lên hai ngón tay xoa xoa chân mày đang nhíu lại kia:

"Đã thấy tớ giận cậu bao giờ chưa? Tớ vẫn nhớ, lúc tớ ngồi trong lớp một mình, cậu đến nói chuyện với tớ, rất không khách khí hỏi: Xin chào, tớ vừa nhìn thấy cậu đi cùng với mẹ. Hai người tại sao lại không giống nhau một chút nào thế? Chẳng lẽ, cậu là con nuôi à?"

Lạc An cẩn thận suy nghĩ lại, trong lòng thầm mắng, mình cũng có lúc vô duyên như vậy sao? Sau một hồi lục lọi ký ức, cuối cùng cậu bật cười.

"Hồi ấy mới năm tuổi nhưng cậu lại có thể giúp tớ đánh đuổi một tên giặc non đáng ghét."

Cách gợi lại ký ức chung này quả nhiên là có tác dụng.

Phi Vũ khẽ cười:

"Sau đó, cậu đã luôn đi theo tớ. Cả tuổi thơ, tớ cũng chỉ có một mình cậu là bạn. Cậu lại khác, cậu có rất nhiều rất nhiều bạn bè."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!