Lạc An ngả người nhắm mắt, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ vẽ thành một đường thẳng vàng nhạt xiên qua gương mặt anh tuấn của cậu.
Đột nhiên Lạc An lại nhớ về buổi chiều ngày đông hôm ấy, nắng cũng nhàn nhạt như thế này, Phi Vũ ngồi trên giường mỉm cười nói muốn cùng cậu chụp ảnh cả đời.
Lúc đó, trái tim vốn vẫn yên tĩnh của Lạc An cũng bởi vì câu nói này mà hưng phấn hoan hỉ.
Còn hiện tại, vẫn là câu nói ấy, thế nhưng khi nhớ đến trái tim cậu lại giống như bị ai đó nghiến răng hung hăng bóp thật chặt.
Tâm trạng phức tạp khiến Lạc An trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, bên tai cậu bỗng nhiên vang lên tiếng động khiến người ta cồn ruột khó chịu, tiếng nôn.
Lạc An mở mắt quay đầu nhìn sang người bên cạnh, đó là một chàng trai nhỏ người Tây.
Mái tóc của người ấy đẹp đến mức khiến cậu không thể nào rời mắt khỏi sắc bạch kim dường như đang toả ra hào quang mờ nhạt ấy.
Ấn tượng của Lạc An về cậu ta sẽ là hoàn hảo nếu như cậu ta không khổ sở gồng mình úp mặt vào túi nôn như thế này.
Lạc An vươn tay ra, do dự trong chốc lát rồi vỗ vỗ lưng cho cậu ta, trong dạ dày không kìm được thắt lại một chút.
Một lúc sau, khi mà có vẻ đã tống hết tất cả những gì có thể tống ra ngoài rồi thì chàng trai nhỏ mới ngẩng đầu lên, buộc túi nôn lại, uống một ngụm nước.
Sau khi hít thở sâu một hơi, cậu ta quay sang nói với Lạc An:
Cảm ơn cậu!
Lúc này Lạc An mới phát hiện người này vốn không phải người Tây hoàn toàn, mà là người lai.
Đôi mắt cậu ta đen láy như biết cười, đôi lông mày ngang càng khiến đôi mắt trở nên sâu hơn.
Có điều, dù cậu ta có đẹp thế nào đi nữa thì bộ dạng hiện tại của cậu ta vẫn vô cùng thảm hại.
Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước, khoé miệng còn dính một chút dịch nôn.
Lạc An mỉm cười lắc đầu.
Cậu còn chưa kịp nói Không có gì! thì đã thấy những giọt nước mắt trong suốt lấp lánh lăn dài trên gương mặt tuyệt mỹ của người nọ.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lạc An, chàng trai nhỏ vội vàng lau nước mắt, nở nụ cười, giọng nói nghèn nghẹn:
"Xin lỗi, tôi khó chịu quá! Thực sự rất khó chịu!"
Lạc An lâm vào hoàn cảnh bối rối không biết phải làm sao, một vài hành khách nhìn hai người bằng ánh mắt hiếu kỳ khiến Lạc An chỉ có thể xấu hổ cười trừ.
Cậu nhìn chàng trai nhỏ đang không ngừng xin lỗi mình trong khi bờ vai vẫn còn run rẩy, vươn tay xoa đầu cậu ta, Lạc An nhỏ giọng gần như là đang thì thầm:
"Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"
Chàng trai nhỏ liên tục gật đầu, hàm răng cắn chặt bờ môi để kìm nén tiếng khóc nức nở.
Những giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên gò má.
Rơi xuống bàn tay đang nắm chặt.
Vỡ oà.
☆
Máy bay đã sớm xa dần rồi khuất dạng sau những tầng mây, thế nhưng Phi Vũ vẫn chưa chịu rời khỏi phi trường mà chỉ một mực ngẩng đầu nhìn tầng mây hờ hững trôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!