Chương 25: Chia Tay Ở Sân Bay

Lạc An bất đắc dĩ nhìn Phi Vũ, gõ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt quai ba lô của anh, mỉm cười:

Để tớ cầm cho.

Phi Vũ kiên quyết lắc đầu,

"Cậu sang bên đấy rồi thì tớ sẽ không thể chăm sóc cậu được nữa. Vậy nên cái ba lô này tớ nhất định phải cầm cho cậu."

Lạc An dở khóc dở cười, thật chẳng biết từ trước tới giờ là ai chăm sóc ai nữa.

Tô Bình bày ra vẻ mặt thông cảm vỗ vỗ vai Lạc An,

"Lạc An à, bên cạnh có một người ấu trĩ như vậy quả thật cậu cũng không dễ dàng gì."

Tiêu Hàn hướng Phi Vũ nhe răng cười, nói,

"Phi Vũ này, Bình muốn cậu học tập Thái Dương kìa."

Lời vừa dứt Tiêu Hàn ngay lập tức nhận được một cú đánh vào gáy:

"Mày ngày càng thích ăn nói lung tung."

Tiêu Hàn uất ức xoa xoa gáy, trong lòng không nhịn được nguyền rủa Tô Bình sau này sẽ bị Thái Dương chơi trò BDSM.

Trong khi các thanh niên bên này đang nói cười làm loạn thì bên kia Trương Khang đã hoàn tất xong các thủ tục cho Lạc An.

Ông đi đến đưa vé máy bay và hộ chiếu cho cậu, nói:

"Ở đấy con nhất định phải sống thật tốt, mình có được cơ hội thì phải biết thể hiện hết khả năng của bản thân, biết chưa?"

Ngô Lệ vẫn đứng bên cạnh Lạc An đột nhiên nhíu mày tức giận nói,

"Cái gì mà thể với chẳng hiện? An à, con sang đấy đừng có làm gì vượt quá sức mình. Làm được thì làm, không làm được thì thôi. Chỉ cần con sống thật tốt rồi trở về với mẹ là được rồi."

Mới nói được vài câu, đôi mắt bà đã lập tức đong đầy ánh lệ.

Lạc An vươn tay xoa xoa gương mặt người phụ nữ đã sớm hằn dấu vết thời gian, cười nói:

"Mẹ đừng lo! Nếu con nhớ nhà, ốm đau hay gặp khó khăn, con nhất định sẽ gọi điện về, được không? Vậy nên mẹ yên tâm đi nhé."

Thấy đứa con trai nhỏ được bao bọc trong vòng tay bấy lâu nay chuẩn bị giương cánh bay đi, Ngô Lệ không nhịn được mà ôm Lạc An òa khóc.

Cậu mỉm cười vuốt lưng an ủi mẹ, không hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người ở sân bay.

Nhìn người đàn ông đã trải qua nhiều gió sương trước mặt, Lạc An giao người mẹ vẫn chưa ngừng thương tâm cho ông rồi cười, nói,

"Gọi điện quốc tế rất đắt, bố xem..."

Trương Khang gật đầu:

"Bố biết rồi, thỉnh thoảng bố mẹ mới gọi cho con." Ông ngần ngừ một chút, dặn,

"An à, sang Mỹ, con tuyệt đối đừng ra ngoài buổi tối cũng đừng đi đâu lung tung."

Trương Khang vừa dứt lời, Ngô Lệ liền khóc nấc lên nắm tay Lạc An,

"Hay là An, con ở nhà đi, học ở đây cũng rất tốt."

Lạc An áp bàn tay Ngô Lệ lên má, hôn nhẹ lên mu bàn tay bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!