Chương 19: (Vô Đề)

Ánh nắng gay gắt mang theo khí lạnh khẽ khàng vuốt ve gương mặt say ngủ của Phi Vũ, đánh thức anh tỉnh dậy.

Cau mày khó khăn mở mắt, điều đầu tiên anh nhìn thấy là gương mặt tươi cười của Lạc An.

Trong ánh nắng, gương mặt anh tuấn thanh tú của cậu dường như toả ra quang mang, hàm răng trắng sáng càng khiến nụ cười thêm phần chói mắt.

Anh mang máng nghe thấy tiếng cậu gọi, vừa nói vừa kéo tay lôi anh dậy:

"Nhanh nào nhanh nào! Rùa già, cậu mà còn lề mề nữa thì sẽ bỏ lỡ mất."

Phi Vũ nghe mà ngơ ngơ ngác ngác.

Bỏ lỡ? Bỏ lỡ điều gì?

Lạc An kéo tay anh chạy trên thảm cỏ xanh bao la mang theo hương thơm ngai ngái.

Chạy qua thảm cỏ dường như là mênh mông ấy, hai người tiếp tục chạy trên con đường rợp bóng phượng, cùng nhìn ngắm những bông hoa phượng đỏ rực rỡ khiến người ta khó lòng rời mắt.

Hai người nắm tay nhau chạy mãi chạy mãi, chạy xuyên qua một rừng cây đang rụng lá, chạy xuyên qua một hồ nước đã kết băng rối cuối cùng là trở về phòng ký túc của Phi Vũ.

Anh quan sát gương mặt tươi cười thản nhiên của Lạc An để chắc chắn rằng cậu không quá mức kiệt sức sau khi vận động mạnh, sau đó khẽ cười.

Sức bền của cậu có vẻ đã tốt hơn rồi.

Phi Vũ đảo mắt, ngạc nhiên khi thấy một Phi Vũ khác đang ngồi trên giường anh, toàn thân anh ta cuộn trong chăn.

Trong lòng anh ta là một Lạc An khác.

Hai người bọn họ đang vui vẻ trò chuyện, một câu chuyện không đầu không đuôi.

Phi Vũ nhìn Lạc An bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, lúc này cậu đột nhiên buông tay anh ra, mỉm cười rồi quay lưng chạy đi, nơi cậu hướng đến là một nơi cánh hoa đào rơi ngợp trời.

Trong lòng anh vang lên trăm ngàn tiếng hô gọi cậu quay trở lại, thế nhưng câu nói không hiểu sao lại bị nghẹn ứ trong họng, anh chỉ có thể trân trân đứng nhìn bóng lưng cậu dần dần khuất dạng.

Anh quay lại nhìn Phi Vũ và Lạc An đang ngồi trên giường, hình bóng của họ đã biến mất từ lúc nào.

Đột nhiên một giọt nước từ đâu đó rơi xuống môi Phi Vũ, mùi vị mặn chát, mặn đến đắng ngắt đầu lưỡi.

Nơi giọt nước tiếp xúc trở nên đau đớn vô cùng.

"Đại Vũ, dậy đi! Tỉnh lại, tỉnh lại, mau tỉnh lại!"

Phi Vũ khó khăn mở mắt, hàng lông mày nhíu chặt, trước mặt anh là gương mặt lo lắng của Hoàng Vũ.

Anh chống tay ngồi dậy, khẽ nhếch môi yếu ớt cười.

Sao em lại ở đây?

Hoàng Vũ không trả lời câu hỏi mà nghiêm túc nhìn anh:

"Anh vừa mơ cái gì vậy? Về Đại An à?"

Phi Vũ có chút ngạc nhiên gật đầu.

"Sao em biết? Anh có nói mơ à?"

Hoàng Vũ lắc lắc đầu, chằm chằm nhìn Phi Vũ một lúc lâu thật lâu, lâu đến mức khiến anh cảm thấy mất tự nhiên.

"Đại Vũ, anh có biết Lạc An nói anh sẽ bỏ lỡ điều gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!