Chương 14: Gặp Nhau

Trong thư viện yên tĩnh, Phi Vũ một tay chống má, một tay xoay bút, mắt nhìn xuống bài luyện TOEIC sắp hoàn thành nhưng tâm tư lại đặt ở bên ngoài, nơi những hạt mưa như vô tình như cố ý đập mạnh vào cửa kính.

Trúc Uyên đang đọc sách, nâng mắt thấy Phi Vũ không tập trung, cô cười nói:

"Suy nghĩ gì đấy? Sao không làm tiếp đi?"

Phi Vũ quay đầu nhìn khung cảnh như bị bao trùm bởi tàn tro, anh nhẹ giọng nói:

"Mùa đông năm nay lại có mưa, thời tiết lạnh hơn nhiều." Lạc An chắc hẳn sẽ chẳng để ý đến những điều này mà chỉ mặc một áo phông và một áo khoác.

Trúc Uyên nheo mắt nhìn Phi Vũ, nói:

"Vậy nên cậu phải chú ý một chút.

Mùa đông ai lại chỉ mặc có áo phông ngắn tay với áo khoác cơ chứ? Giữ gìn sức khỏe một chút đi, Rùa ngốc!"

Ánh mắt Phi Vũ đột nhiên tối lại, anh lạnh lùng nhìn Trúc Uyên:

"Chị..."

"Vừa nãy, chị chỉ thuận miệng gọi thử thôi." Trúc Uyên ngắt lời Phi Vũ, mỉm cười nói.

Phi Vũ không đáp mà chỉ một mực nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Trúc Uyên.

Bầu không khí giữa hai người trong phút chốc trở nên vô cùng gượng gạo.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí có phần ngột ngạt, Phi Vũ liếc mắt nhìn xuống tên người gọi, cơ thể thoáng thả lỏng, nhu tình hiện lên trong ánh mắt.

Bắt máy, tiếng Lạc An hòa cùng tiếng mưa rơi rào rào trên mái tôn, tiếng động dù ồn ào nhưng không hiểu tại sao lại mang đến cho Phi Vũ cảm giác thoải mái lạ thường.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Phi Vũ ngả lưng ra sau, mỉm cười nhẹ giọng đáp:

"Ngồi ở thư viện trường làm thử bài thi TOEIC."

"Đã xong chưa?"

"Còn một chút nữa nhưng không sao.

Cái này cũng không gấp lắm."

"Vậy đi chơi đi!" Bằng giọng điệu hồ hởi, Lạc An nói.

Phi Vũ lập tức thu dọn sách vở, đứng dậy, "Cậu đang ở đâu?"

"Ký túc xá."

"Tớ đến đón cậu.

Trời đang mưa đấy, đừng đi lung tung, mặc nhiều áo vào.

Mùa đông này cậu mà ốm thì tớ không chăm được đâu."

Từ trường Đại học L bên kia thành phố, Lạc An mắng Phi Vũ càng ngày càng già, càng ngày càng thích càm ràm thế nhưng giọng điệu lại không mang theo dù chỉ một chút vẻ khó chịu.

Cậu chính là vui vẻ mà mắng.

Tắt máy, Phi Vũ vội vã rời khỏi thư viện bỏ lại Trúc Uyên ngồi một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!