Chương 12: Hoa Đào Ở Trường Đại Học

Phi Vũ nằm dài trên giường, bên cạnh là chiếc laptop sáng màn hình nhưng lại bị bỏ rơi, bên tai là chiếc điện thoại mà Minh Anh gọi là cục gạch.

Nghe giọng điệu có vẻ không vui của Lạc An truyền đến từ đầu bên kia, tâm trạng Phi Vũ không hiểu sao lại rất thoải mái.

"Rùa già, tớ kể cậu nghe, chủ nhiệm lớp của tớ là một đại ma đầu khó tính. Bài phân tích của tớ đã phải viết đi viết lại đến ba lần rồi. Lát nữa tớ gửi cho cậu đọc thử, tớ thật sự không tìm ra sai sót ở điểm nào nữa."

"Tổ tông à, cậu học Luật chứ tớ có học Luật đâu. Làm sao tớ biết mà sửa giúp cậu được."

Lạc An im lặng trong chốc lát như đang suy nghĩ gì đó rồi thở hắt ra một hơi dài:

Hờn chết mất!

Phi Vũ bật cười, anh dường như nhìn thấy được mi mắt cụp xuống cùng vẻ mặt bất đắc dĩ của Lạc An.

"Mà, rùa già này, cậu đọc truyện ngắn Tiểu Vũ viết chưa?"

"Mới đọc mỗi bài số hai mươi ba thôi."

"Nói tới hai mươi ba, đọc qua thì cảm thấy rất ấm áp nhưng bản chất lại là bi kịch. Nói thật nhé, lúc đọc tớ đã tưởng tượng ra ti tỉ cốt truyện ngược tâm đấy."

Phi Vũ ngồi dậy rót một cốc nước, ngậm nước trong miệng, anh ú ớ hỏi:

Hừm ũm ứm hức? (Còn những cái khác?)

"Có một cái như thế này, cậu thử nói xem thế nào nhé?"

Ngày em đi, tôi như một kẻ điên cuồng chỉ thích chạy đua với thời gian.

Tôi tự tạo áp lực cho bản thân, tự vùi dập mình trong công việc.

Tôi tập sống nhanh hơn những người khác.

Tôi tin rằng, chỉ cần thời gian trôi thật nhanh thật nhanh, tôi nhất định sẽ có thể gặp lại em vào một ngày nào đó.

Phi Vũ im lặng, tâm trạng đột nhiên trầm xuống.

Nếu như một ngày nào đó anh không còn được gặp Lạc An thì ngay cả việc chạy đua với thời gian anh cũng không dám.

Nếu như thời gian trôi thật nhanh thật nhanh, chỉ sợ anh sẽ không dám đối mặt với việc ở bên cạnh Lạc An là một người con gái xinh đẹp dịu dàng.

Nhận ra sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia, Lạc An khẽ nhíu mày:

"Alo, cậu sao đấy? Có phải truyện buồn quá không? Vậy tớ đọc cái khác nhé?"

Phi Vũ uống thêm một ngụm nước, ổn định lại tâm trạng đang rối loạn, nói:

"Không cần đâu, đoạn vừa rồi thế nào?"

"Cái vừa nãy không phải là truyện ngắn, nó chỉ là ý tưởng nhỏ của Tiểu Vũ mà thôi. Thằng bé muốn dùng câu này để miêu tả tâm lý nhân vật nên tớ cũng không biết phải nhận xét thế nào. Có điều, sao Tiểu Vũ lại thích viết ra những thứ bi thương thế này?"

"Cái này, cậu hỏi trực tiếp nó thì hơn."

Hai người nói chuyện từ chập tối đến khi cả hai đều cảm thấy buồn ngủ.

Trước khi tắt máy còn chúc ngủ ngon nhau những ba lần.

Minh Anh nằm ở giường bên cạnh, tay chống đầu xoa cằm nói:

"Quan hệ của hai người tốt thật đấy. Nếu không phải tôi biết rõ người ở đầu kia là Lạc An thì có khi đã nhầm tưởng cậu vừa nói chuyện với người yêu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!