Chương 68: Phiên ngoại: 2 + 3

Phiên ngoại hai

Yến tiệc cuối năm công ty là Thụy Phong vì khen thưởng công nhân viên một năm qua đã vất vả làm việc, chuyên môn công tác.

Cho nên mỗi dịp cuối năm, nhiệt tình của mọi người đều sôi trào ngăn không được, cùng Niệm Niệm kết hôn hai năm trước, Tống Kim Triêu có một thời gian đều ở biệt thư cùng Niệm Niệm, ngay cả khi tham dự tiệc, cũng chỉ ở trên đài nói mấy câu, lộ diện một chút mà thôi.

Cuối năm nay, Tống Kim Triêu không biết vì sao nghĩ thông suốt, không chỉ thái độ tích cực rất cao, còn chuẩn bị dẫn theo bà chủ cùng đi.

Sáng sớm hôm đó, Tống Kim Triêu để Phương Ngọc đặt một bộ lễ phục, còn cố ý dặn dò, yêu cầu cần phải đẹp mắt, cần bảo thủ, không thể là loại hở quá nhiều.

Phương Ngọc ở trong cửa hàng đặt may chọn nửa ngày, rốt cuộc chọn được một cái, buổi chiều liền đưa tới.

Sau khi mặc vào, Lục Niệm Niệm cảm thấy kích cỡ rất phù hợp, chỉ là mặt sau không thắt được đai, liền gọi Tống Kim Triêu vào phòng thay quần áo giúp.

Tống Kim Triêu nhìn thấy Niệm Niệm trước mặt mặc một chiếc váy dạ hội màu rượu vang, vẻ mặt sững sờ.

Vòng eo rất tinh tế, uyển chuyển, chiếc cổ thon dài trắng như ngọc, còn lưu lại dấu vết mờ ám tối qua cậu ban tặng.

Nhìn chằm chằm bờ vai trắng nõn lộ ra, Tống Kim Triêu mím môi, đôi mắt đen, thâm thúy yên lặng nhìn chằm chằm vài giây.

Lục Niệm Niệm giục cậu nhanh lên: "Chỗ này em không với tới, anh giúp em."

Cảm nhận được người phía sau đến gần, Lục Niệm Niệm đem tóc dài vén tới trước ngực, chờ cậu giúp mình thắt dây.

Tống Kim Triêu trầm mặc, khóe môi cong lên, đầu ngón tay thon dài, mát lạnh chậm rãi dọc theo sống lưng gầy gò, trắng nõn một đường đi xuống, dây thắt trên eo đã được Niệm Niệm tự mình thắt lên một nửa, cậu khẽ rũ mắt, đầu ngón tay dừng lại trong nháy mắt, giây tiếp theo, "Bốp" một tiếng nhẹ nhàng vang lên, dây đai đã được thắt lại bị mở ra, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.

Nhận biết được động tác của cậu, gò má Lục Niệm Niệm nóng lên, nhỏ giọng lầm bầm: "... Anh làm gì vậy."

Mặt Tống Kim Triêu anh tuấn không chút gợn sóng, chỉ có cặp mắt sâu như giếng, đôi đồng tử dần trở nên thâm thúy.

Cậu không kìm được tiến về phía trước, hơi thở nóng rực mà quen thuộc từng chút từng chút quấn chặt ở cần cổ trắng như tuyết, người phía trước đã sớm đỏ mặt, Lục Niệm Niệm căng thẳng liếm môi, linh cảm được cậu muốn làm gì, không đợi cô mở miệng, môi Tống Kim Triêu mát lạnh dán trên vành tai đỏ hồng của cô, thấp giọng nói: "Đừng đi."

Tiệc hàng năm có gì vui, hai người bọn họ ở nhà cũng có thể chơi.

Phiên ngoại ba

Khi Lục Niệm Niệm mang thai ba tháng đầu, nghén rất nghiêm trọng, Tống Kim Triêu nhìn thấy bụng ngày càng lớn, nhưng người cũng càng ngày càng gầy.

Sau khi ông Tần khi biết Niệm Niệm mang thai, đặc biệt sắp xếp dì giúp việc ở Tần gia tới chăm sóc, dù sao dì Vương là người từng trải, cũng rất biết chăm sóc người, Kim Triêu thường xuyên tăng ca, trong nhà có người chăm sóc Niệm Niệm cũng yên tâm.

Ngày hôm đó Kim Triêu vừa tan làm về nhà, liền thấy dì Vương một mình bận rộn ở trong phòng bếp, cậu cởi giày, kéo cà vạt, trước khi lên lầu hỏi: "Hôm nay không sao chứ?"

Dì Vương có chút lo lắng nhìn lên lầu, nhíu mày, nói thật: "Đều nôn cả một ngày, ăn gì nôn đó."

Phụ nữ mang thai chính là chịu tội, tuy rằng Cô Lục dặn, đừng nói với cậu chủ, nhưng nhìn sắc mặt vàng như nghệ, cũng không dám không nói thật.

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu nhíu mày, môi mỏng khẽ nhếch, Niệm Niệm vốn dĩ đã gầy, từ khi mang thai, cả người dường như chỉ cần một cơn gió thổi là có thể quật ngã, mặt to bằng lòng bàn tay, luôn miệng nói không sao, nhưng cậu không nỡ nhìn Niệm Niệm cực khổ như vậy.

Tống Kim Triêu day day mi tâm, nói: "Hôm nay có ăn gì không?"

Dì Vương lắc đầu, lại từ trong bếp múc một bát canh gà đưa cho cậu, Tống Kim Triêu nhận lấy, sau đó lên lầu.

Trong phòng ngủ không nhìn thấy người, lúc này nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động, Tống Kim Triêu buông canh gà đi tới, liền nhìn thấy Niệm Niệm đang ôm bồn cầu nôn, mới vừa ngừng một lúc lại cúi đầu muốn nôn.

Tống Kim Triêu cau mày, nhanh chân đi tới, ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng vỗ ở trên lưng, giọng nói dịu dàng: "Vẫn ổn chứ?"

Niệm Niệm nôn một trận, rốt cuộc dừng lại, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay trắng bệch, thảm hại ngồi ở trên đất, tim Tống Kim Triêu đau đớn, đem cả người ôm lấy, đặt ở trên giường, lại đưa tới một cốc nước.

Nhìn cô ừng ực uống nước, Tống Kim Triêu căng thẳng nhìn chằm chằm cô, rất sợ ngay cả uống nước cũng không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!