Chương 66: Đại kết cục

Giai đoạn Tống Kim Triêu ở viện điều dưỡng trị liệu, Lục Niệm Niệm xin nghỉ cả một tuần, dường như một tấc cũng không rời theo sát phía sau lưng cậu.

Sau một thời gian dài, dần dần phát hiện Kim Triêu không bình thường.

Từ khi đi tới viện điều dưỡng, cái tên này luôn là lảng tránh thân mật, khi tới lúc hôn đều sẽ đúng lúc dừng lại, không vượt quá giới hạn.

Lục Niệm Niệm lúc đầu không để ý, sau đó mới hiểu được, Tống Kim Triêu hiện tại căn bản không muốn chạm vào, thậm chí thà nguyện ý dội nước lạnh cho tỉnh táo, cũng không muốn vượt qua trình độ nào đó.

Chậm rãi đoán, trong lòng Tống Kim Triêu có thể còn có khúc mắc, đêm nào đó, Lục Niệm Niệm cởi áo ngủ ở trong chăn chờ cậu, chờ người nào đó lên giường, lập tức quấn thành một đoàn lăn tới.

Trong tay Tống Kim Triêu còn cầm sách, mặt mày anh tuấn hờ hững, ngay cả tâm trạng cũng là nhàn nhạt, nghe thấy động tĩnh người bên cạnh, cậu cúi đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy cái đầu Lục Niệm Niệm từ trong chăn thò ra, tóc xù có chút ngổn ngang.

Còn tưởng rằng là cô không ngủ được, Tống Kim Triêu rất tri kỷ đưa tới một cuốn truyện tranh thiếu nữ, những thứ này đều là cậu để Phương Ngọc mua ở hiệu sách, sách tiếng trung rất ít.

Lục Niệm Niệm đem tóc rối loạn trên mặt vén ra sau, thuận tiện đẩy truyện tranh trên tay của cậu, lại hướng về phía cậu mà dán tới gần.

Tống Kim Triêu liếc nhìn, nhìn thấy vai lõa lồ lộ ra bên ngoài, nhíu mày: "Có lạnh không?"

Nhiệt độ trong phòng cũng không cao.

Lục Niệm Niệm trịnh trọng lắc đầu, người bên cạnh thu hồi ánh mắt tiếp tục đọc sách.

Chờ tới khi chân chính tiến tới bên cạnh cậu, Lục Niệm Niệm vừa vụng trộm liếc nhìn cậu, vừa di chuyển chân nhỏ, từng chút chen vào giữa hai chân, chật ních căng thẳng của cậu.

Nhưng chân người này vẫn một mực cứng ngắc như đá, chính là không đáp lại, Lục Niệm Niệm giận dữ dùng chân đá vào đầu gối của cậu, nói: "Buông lỏng chút, đừng khẩn trương như vậy."

Mặt Tống Kim Triêu căng thẳng, chính là bất động.

Lục Niệm Niệm không vui nhướn mày, "Để em tiến vào."

Tống Kim Triêu rốt cuộc cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.

Lục Niệm Niệm bĩu môi, "Em chính là duỗi chân."

Tống Kim Triêu mím môi không nói gì, kẹp lấy đôi chân thon dài, mềm mại, không cho động.

"Ngoan một chút." Cậu nhàn nhạt mở miệng.

Lục Niệm Niệm môi mỏng ấp úng, nhỏ giọng oán hận, hai chân càng bị người nào đó gắt gao ép chặt.

Động mấy lần, ỉu xìu: "Em cũng sẽ không ăn anh."

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy người nào đó rũ đầu nhỏ giọng oán giận.

Vẻ mặt cậu sững sờ, buông ra.

An phận không bao lâu, Lục Niệm Niệm tiến vào trong chăn, chuẩn xác chậm rãi duỗi tay về hướng đó.

Sờ tới cơ bụng rắn chắc, còn có nhiệt độ làn da ấm áp, tay Lục Niệm Niệm run lên, không tự giác nhuốt nước bọt, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu chăm chú mấy giây, thấy vẻ mặt cậu bình tĩnh, bạo gan nhẹ nhàng chọc chọc.

Chà chà, xúc cảm vẫn như trước không tồi chút nào.

Ý thức được xúc cảm dịu dàng, mềm mại có xu hướng rời xuống dưới, lông mày Tống Kim Triêu nhẹ nhàng nhíu lại thành một đường, rũ mắt, đôi mắt u ám sững lại, giây tiếp theo, cậu luồn vào chăn, trói chặt bàn tay đang làm loạn của người nào đó trên bụng của cậu.

"Đừng náo." Tiếng nói của cậu trầm thấp mà khàn đặc, ở trong phòng ngủ yên tĩnh càng có vẻ đặc biệt êm tai.

Lục Niệm Niệm từ trong chăn thò đầu ra, đôi mắt đen tròn đặc biệt sáng sủa, lúc này mang theo vẻ e thẹn nhìn cậu, giống như chứa đựng cả bầu trời đầy sao sáng.

Tay bị cậu nắm chặt động cũng không động được, Lục Niệm Niệm thay đổi tư thế, một cái tay khác rất nhanh rời xuống, vô cùng chuẩn xác sờ tới nơi nào đó của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!