Cửa phòng "Ầm" một tiếng đóng lại, Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, chóp mũi tinh xảo trực tiếp chạm vào lồng ngực người trước mắt, một luồng hơi thở mát lạnh quen thuộc tới gần, ánh mắt Tống Kim Triêu dần trở nên thâm tình cúi người xuống, môi mỏng mát lạnh mang theo cường ngạnh áp xuống bờ môi hồng, mềm mại của cô gái, hương thơm ngọt ngào, thơm mát giống viên kẹo sữa, cậu quen đường, quen nẻo cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt mà thần tốc tiến vào, rút đi từng hơi thở ngọt ngào của cô.
Vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, lại có thể hôn sau như vậy để cho Lục Niệm Niệm có chút hoảng hốt, hai mắt mông lung không lâu sau hiện ra một tầng hơi nước nhàn nhạt, con ngươi ướt át, vô cùng động lòng người.
Tống Kim Triêu luôn cảm thấy bản thân kiềm chế tốt, khi đối mặt với Lục Niệm Niệm, trong lòng vẫn luôn rối như tơ vò, thí dụ như hiện tại, trong cơ thể cậu dục vọng cuồn cuộn, như một cây đuốc muốn đem cậu bùng cháy.
Một lúc lâu, gương mặt anh tuấn, căng thẳng của Tống Kim Triêu buông lỏng, cố gắng kiềm chế chính mình không hành động bước tiếp theo, gò má cô gái trước mắt đỏ lên, vành tai trắng nõn cũng nhiễm màu đỏ, đôi môi hơi vểnh lên. Khóe môi dính vệt nước ám muội, trong mắt của Tống Kim Triêu tràn đầy dục vọng, hô hấp nặng nề quay đầu đi.
Tống Kim Triêu vẻ mặt kỳ quái rời đi, Lục Niệm Niệm mặt đỏ tới mang tai hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen, tròn chớp chớp, Kim Triêu vì sao không tiếp tục? Rõ ràng rất vui vẻ...
Trầm mặc một lúc, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, Tống Kim Triêu thâm trầm nhìn sang, đôi mắt đen, đẹp, thâm thúy như mã não. Cậu cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, đem quần áo treo trong tủ..
Rốt cuộc như ý nguyện được ở lại trong phòng của Tống Kim Triêu, trong phòng có một chiếc giường lớn tiêu chuẩn, xa hoa, Lục Niệm Niệm ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh cửa sổ, ánh sáng trong mắt lộ vẻ lưu manh, chăm chú nhìn động tác cởi quần áo của cậu.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, còn chưa có ngắm nghía cẩn thận cậu, người trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen, lộ ra cổ tay áo lộng lẫy, tinh tế, còn có đôi tay với khớp xương rõ ràng.
Tóc Tống Kim Triêu ngắn, gọn gàng, sạch sẽ, không còn tóc mái xõa trên trán, lộ ra lông mày tinh xảo, rút đi tính khí trẻ con lộ ra hơi thở trầm ổn.
Phong cách trang phục cũng không giống như trước, bây giờ trang phục long trọng được thay thế bằng trang phục thể thao màu đen.
Tống Kim Triêu như vậy xa lạ lại quen thuộc, Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, chính là không muốn rời mắt.
Một năm không gặp, cậu thay đổi rất nhiều, mà bản thân mình vẫn như vậy, thay đổi duy nhất chính là đối với cậu thích nhiều hơn chút nữa.
Sau đó, người trước mặt xoay người, Tống Kim Triêu quay đầu liền chạm phải tầm mắt chuyên chú của Lục Niệm Niệm, cậu bước từng bước nặng nề đi qua, hơi cúi người xuống, ánh mắt đối diện cô, đối với cô gái trước mặt dịu dàng nói: "Tớ sẽ ngủ ở sô pha, cậu ngủ ở giường."
Lời vừa dứt, Lục Niệm Niệm trừng mắt, nhất thời không vui, liền vội vàng lắc đầu, "Sao cậu có thể ngủ ở sô pha vậy?"
Giường này đủ lớn, hai người bọn họ ngủ cùng nhau thật tốt...
Đối diện với khuôn mặt oán hận, Tống Kim Triêu cười khẽ, biểu đạt ý tứ xác thực rất rõ ràng, cậu sao có thể không hiểu chứ, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt nhất, còn quá nhỏ, chưa trưởng thành.
Do vậy cậu mỉm cười: "Cậu nghe lời tớ."
Không chờ Lục Niệm Niệm mở miệng, Tống Kim Triêu cầm đồ dùng bước tới nhà tắm, lưu lại Lục Niệm Niệm ngơ ngác nhìn giường lớn xa hoa, vẻ mặt xoắn xuýt, cái tên này rốt cuộc là hiểu hay đang giả bộ không hiểu...
Lục Niệm Niệm chán nản ngã lên giường, trong đầu bắt đầu cân nhắc, làm sao để Tống Kim Triêu nhào tới, hoặc là trực tiếp bá vương ngạnh cung, sở trường tốt nhất của mình chính là tóm.
Thời cơ tốt như vậy, cái tên này lại có thể không hiểu mà tận dụng, Lục Niệm Niệm gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Lại không hề biết, lúc này người ở trong phòng tắm, hơi thở phập phồng đang hướng về phía nước lạnh để tỉnh táo lại, nỗ lực đem ý nghĩ xuất hiện trong đầu dập tắt.
Chờ Tống Kim Triêu mặc áo ngủ đi ra, liền thấy Lục Niệm Niệm bốn chân chổng lên trời nằm trên giường, con mắt đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm lên trần nhà, môi mỏng lầm bầm, giống như đang lải nhải gì đó.
Lục Niệm Niệm đang suy nghĩ miên man, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một bóng người theo đó mà nghiêng xuống, đầu Tống Kim Triêu đối diện với cô, hai cánh tay mạnh mẽ chống ở hai bên.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt nhìn cậu, Tống Kim Triêu mới từ phòng tắm đi ra, tóc cũng không có lau khô, nước theo gò má từng giọt từng giọt chảy xuống, đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm cô.
Không biết cậu ra từ lúc nào, Lục Niệm Niệm cuống quít im lặng, lúng ta lúng túng: "Kim Triêu, cậu muốn làm gì..."
Tư thế như vậy thực sự quá ám muội, cũng không biết lúc tắm cậu dùng nhãn hiệu sữa tắm gì, một luồng hương vị thanh mát dễ ngửi, từng chút từng chút thâm nhập vào trong khoang mũi, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần hơi động, nói không chừng có thể chạm tới cậu.
Đối diện với đôi mắt cuồn cuồn sóng của người đàn ông, Lục Niệm Niệm không tránh không né, thỉnh thoảng liếc trộm những giọt nước như trân châu chảy trên mặt cậu, nghĩ tới khi nào thì rơi xuống.
Sau đó không nói gì, Tống Kim Triêu thu lại vẻ mặt đứng dậy, đôi mắt tối đen không rõ ràng, cậu nhàn nhạt mở miệng: "Đi tắm rửa, tắm xong nghỉ ngơi."
Người đàn ông đứng dậy rời đi, Lục Niệm Niệm vội vã bò dậy, đây là tình huống gì? Cậu bạn trai lại cái gì cũng không có làm, vẫn muốn nhanh chóng nghỉ ngơi??
Nhìn chằm chằm bóng lưng vỗ mông bỏ đi hồi lâu, mặt Lục Niệm Niệm đen lại, không tình nguyện bước tới nhà tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!