Chương 44: Cậu ấy trở về rồi

Kết thúc cuộc điện thoại cùng Lục Niệm Niệm, Tống Kim Triêu do dự một lúc, đi tới thư phòng tìm ông ngoại, hôm nay từ công ty trở về, ông vẫn luôn ở trong thư phòng xử lý công việc, đến bây giờ còn chưa đi ra.

Đối với người ông ngoại này, Tống Kim Triêu trước đó chưa từng tiếp xúc qua, mà mẹ của cậu chính là con gái duy nhất của Tần Bỉnh Kiền, bây giờ ông tuổi tác đã cao, dưới gối không có người thừa kế trực tiếp, Tống Kim Triêu trở về không thể hoài nghi để ông nhìn thấy hy vọng.

Nhiều năm như vậy, tinh thần của con gái ông không ổn định, mà người đàn ông vong ân phụ nghĩa đó của Tống gia, lại có thể lừa gạt tất cả mọi người cùng con gái ông ly hôn, những năm Tống Kim Triêu mất tích, Tần Bỉnh Kiền đối với tin tức của cháu ngoại không hề biết gì cả, trong khi Tống gia giấu nhẹm chuyện này, ngay cả con gái mình một mình ở viện điều dưỡng ròng rã hai năm đều không biết, sau đó con gái tìm về, nhưng bởi vì lạc mất con trai yêu quý, Tần Ương cả người biến thành thần trí không rõ ràng.

Bây giờ cháu ngoại ông quay về, giang sơn tự mình xây dựng mấy chục năm, sao lại có thể để người khác dễ dàng đến thừa hưởng, đối với mấy người trẻ tuổi buộc bên cạnh, Tần Bỉnh Kiền luôn là lòng dạ độc ác, những tiểu tử vắt mũi chưa sạch trong công ty, dựa vào đâu mà có thể từng bước từng bước chiếm vị trí cao trong tay ông, ông vì sao không thể lôi kéo bọn họ từ trên cao xuống dưới.

Tống Kim Triêu đứng ở trước cửa thư phòng, đang do dự có nên gõ cửa hay không, suy cho cùng đối với người ông tự ý tra sự việc trong điện thoại của mình, cậu như cũ vẫn để trong lòng, ông ngoại của cậu biết sự tồn tại của Niệm Niệm.

Cánh cửa trước mắt đột nhiên mở ra, một người trợ lý từ trong thư phòng bước ra, nhìn thấy Tống Kim Triêu ngoài cửa liền vội vã cung kính cúi đầu, "Thiếu gia, cậu đã tới."

Tống Kim Triêu không tỏ vẻ gì gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rộng lớn như vậy bao phủ bởi mùi thiện hương nhàn nhạt, vị trí trung tâm căn phòng có đặt một chiếc bàn gỗ, phía sau là một hàng tủ sách chỉnh tề, một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ, đầu ngón tay người đàn ông kẹp điều thuốc lóe lên ánh sáng mập mờ.

Tống Kim Triêu đứng ở phía sau lưng ông, ánh mắt trầm mặc rơi vào trên bóng lưng người đó, tiếp theo cậu mở miệng: "Ông ngoại, cháu muốn cùng ông thương lượng một chuyện."

Nghe thấy lời này, Tần Bỉnh Kiền xoay người nhìn cậu, con ngươi vẩn đục vẫn như cũ lộ ra ánh sáng sắc bén, dung nhan thâm thúy như đao khắc, như cũ vẫn có thể nhìn ra phong thái của người trẻ tuổi, nếp gấp ở hốc mắt của ông rất sâu, cùng Tống Kim Triêu có mấy phần giống nhau, tuy ông đã có tuổi, nhưng toàn thân vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm, khí thế không thể xem nhẹ.

"Hiếm thấy có dịp cháu chủ động cùng ta thương lượng, cháu nói đi." Trên mặt ông lộ ra ý cười vẻ thâm sâu khó dò, duỗi ngón tay dài, đem tàn thuốc sắp rơi giũ vào trong gạt tàn.

Tống Kim Triêu đối diện với tầm mắt sắc bén, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói hờ hững: "Cháu phải về thành phố A một chuyến."

Vừa dứt lời, ông nhấc mắt nhìn về phía cậu, đôi mắt đen lóe lên suy nghĩ, trầm giọng nói: "Cho ông lý do, nếu như thuyết phục, có thể ông sẽ đồng ý."

Tống Kim Triêu: "Cháu muốn đi gặp một người."

Mắt ông ta nhìn cậu đánh giá một lượt, sau khi suy nghĩ, trong lòng có mấy phần rõ ràng, "Vì gặp cô gái đó?"

Tống Kim Triêu không lên tiếng, đối với việc ông ngoại tự ý điều tra chuyện của mình, cậu vẫn không có cách nào loại bỏ, cậu dường như bắt đầu hoài nghi, cậu chạy trốn từ nhà tù này lại tiến vào một nhà tù khác.

Ông lão không nhìn cậu nữa, ánh mắt nhìn về phía bóng đêm đen như mực phía ngoài cửa sổ, lời nói nặng nề như phảng phất hòa vào trong bóng tối, "Muốn đi cũng được, cháu phải đáp ứng ông một điều kiện."

Lông mày tinh xảo của người đàn ông cau lại, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt ông già trước mặt.

"Trước khi đi cùng ông tham gia một bữa tiệc, lúc trước từ chối nhiều lần như vậy, lần này nhất định phải đi."

Tần Bỉnh Kiền chậm rãi nói xong, quay đầu nhìn người phía sau, người đàn ông trước mặt so với bạn đồng trang lứa có vẻ lạnh lùng và biết nhìn xa trông rộng, Tống Kim Triêu như vậy để cho ông không thể nào hiểu rõ cậu.

Từ lúc cậu đến Thụy Sĩ, trở lại bên cạnh Tần Bỉnh Kiền, Tống Kim Triêu vẫn luôn từ chối tham gia bất kỳ các buổi tiệc xã giao, thậm chí rất ít khi lộ diện, người ngoại giới chỉ biết, cháu trai đổng sự trưởng Tần du học trở về, cũng không tận mắt nhìn thấy diện mạo thật.

Nghĩa đến lúc, có thể mang cháu trai mình đến trình diện trước mặt mọi người, để Tống gia nhìn thấy, người mà bọn họ luôn giấu, hiện giờ đang đứng bên cạnh ông ta.

Vừa nghe phải tham dự tiệc, Tống Kim Triêu khống chế không cau mày, muốn phản bác. Cậu rất rõ ràng sắp xếp của ông ngoại, làm sao chỉ là một bữa ăn tối cùng xí nghiệp đơn giản như vậy.

Giọng ông lão nặng nề lần nữa vang lên: "Ông chỉ cho cháu một ngày, còn việc có chấp nhận hay không, ông tôn trọng ý kiến của cháu."

Ánh mắt Tống Kim Triêu dần trở nên thâm trầm, môi nhếch lên lộ ra ý cười, "Ông làm như vậy, cùng Tống Trí Viễn có gì khác nhau."

Tần Bỉnh Kiền cau mày, vẻ mặt không vui: "Kim Triêu, cháu là cháu ngoại của ông, cháu cũng là người thừa kế duy nhất, cháu không nên so sánh ta cùng tên rác rưởi Tống Trí Viễn đó.

"Ông làm như vậy là có đạo lý của ông."

Toàn bộ Tống gia bây giờ là do Tống Trí Viễn làm chủ, mà đại minh tinh Thẩm Mạn, là người phụ nữ tâm cơ, giảo hoạt, sớm muộn cũng để cho cô ta ném trải mùi vị đau khổ.

Tần Bỉnh Kiền trầm tư suy nghĩ, không chờ chàng trai trước mắt đáp ứng, lại tiếp tục mở miệng: "Tống Trí Viễn hạn chế cháu, là bởi vì hắn lo lắng cháu sẽ giống mẹ của cháu sẽ phát điên."

"Nhưng ông không giống như vậy, ông sẽ chữa khỏi bệnh cho cháu, muốn cháu kế thừa sự nghiệp của ông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!