Chương 41: Ngoan một chút, đợi tớ quay về

Một ngày cuối tuần, Tống Duẫn Hành lái xe tới viện điều dưỡng, khi đẩy cửa phòng bệnh nhìn thấy người bên trong, có chút kinh ngạc nhỏ.

Giọng hắn mang theo trêu chọc bước tới, đôi mắt đào hoa ngậm ý cười: "Ngày hôm nay mặt trời mọc phía tây hay sao?"

Tống Kim Triêu đang vẽ tranh, nghe thấy lời này thì nhướn mày, liếc nhìn hắn.

"Chú còn tưởng rằng, ngày cuối tuần cháu sẽ đi cùng cô bạn gái nhỏ."

"Hôm nay lại có thể không đi, thực sự là hiếm thấy."

Tống Duẫn Hành vừa nói vừa bước tới ngồi một bên trên ghế sô pha, ánh mắt rời tới trên giá vẽ của Tống Kim Triêu, thuận tiện đem hai phần hợp đồng đặt lên bàn trà.

Tống Kim Triêu để bút xuống, đi đến phòng thay quần áo, đem toàn bộ bản vẽ tay bên trong lấy ra, giao cho Tống Duẫn Hành.

Cậu nhàn nhạt mở miệng: "Đây là nội dung yêu cầu của hợp đồng, chú nhìn xem có cần sửa chỗ nào không."

Nghe thấy lời này, Tống Duẫn Hành không khỏi ngồi thẳng người, nhìn về phía cậu ánh mắt có chút sững sờ, không ngờ tới tên nhóc này làm việc lại hiệu suất như vậy, chính là vẻ cuồng công việc.

"Tốc độ của cháu so với dự đoán của chú nhanh hơn một tháng."

Bản thảo đối tác đó yêu cầu sẽ phải hao phí rất nhiều bản lĩnh, lẽ nào tên nhóc này không ngủ để vẽ tranh?

Đối mắt với ánh mắt kinh ngạc của Tống Duẫn Hành, Tống Kim Triêu không chút để ý, khuôn mặt bình tĩnh: "Đây là tốc độ bình thường của cháu."

Thật sao? Tống Duẫn Hành nhíu mày nhìn cậu, giờ khắc này khuôn mặt anh tuấn của cậu thiếu niên trịnh trọng giống như yêu cầu một lời tán dương.

Tên nhóc này so với bạn cùng trang lứa, luôn là bộ dáng âm trầm, Tống Duẫn Hành nhìn cậu nhịn không được nở nụ cười, tiếp tục nói: "Tiền trong tấm thẻ này đều là tiền lương của cháu, ngoài ra, nếu như không tiện gặp mặt đối tác, chú sẽ giúp cháu tìm trợ lý, cháu chỉ cần điều hành từ xa là được rồi."

Tống Duẫn Hành nói xong, đem hai bản hợp đồng mới đẩy về phía cậu, "Đây là văn kiện của Tinh Ảnh Xã đưa tới, bọn họ cần một bức tranh ở trung tâm triển lãm, thù lao là sáu con số."

"Cái này cần cháu đích thân tới, nhưng công việc bảo mật sẽ được sắp xếp hợp lý, tiếp theo s

đó tiền trợ cấp tính ra cũng không tồi."

Cân nhắc Tống Kim Triêu không tiện tiếp xúc cùng người khác, Tống Duẫn Hành suy đi tính lại vẫn là vì cậu mà giành hợp đồng này, còn về những vệ sỹ kia của Thẩm Mạn, phải nghĩ cách rời đi.

Xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, Tống Kim Triêu bỗng nhiên mở miệng: "Người cháu muốn tìm đã tra ra được chưa?"

Nghe thấy lời này, ý cười trong mắt Tống Duẫn Hành tản đi, mặt mày sâu sắc có thêm mấy phần sắc bén, hắn thu lại giọng điệu cà lơ phát phơ khi nãy, vẻ mặt nghiêm túc không ít: "Mẹ cháu rất có thể đang ở Thụy Sỹ, nhưng vị trí cụ thể trước mắt không rõ ràng lắm."

Tống Duẫn Hành nhỏ giọng nói, ngữ khí nặng nề nói xong, mày khẽ nhăn.

"Thụy Sĩ?" lời của hắn vừa nói xong, Tống Kim Triêu không tự giác nhíu chặt lông mày, một khắc đó trong lòng như có tảng đá chậm rãi rơi xuống đất, cho dù không rõ vị trí cụ thể, nhưng tốt xấu gì cậu biết mẹ của mình còn sống.

Bảy năm trước, Tống Kim Triêu bị bắt cóc, khi hai vị lão gia Tống gia nghe được tin tức, sau khi hôn mê qua đi, giống như người điên phái người đi tìm kiếm, nhưng bị Tống Trí Viễn ngăn lại, chuyện tìm Tống Kim Triêu bị lùi lại.

Sau đó Tống gia không có tuân theo giờ hẹn bọn cướp đề ra, đám cướp thẹn quá thành giận quyết định trừ khử con tim, lại không biết vì sao, tên cầm đầu chỉ đem người nhỏ tuổi nhất là Tống Kim Triêu đánh cho một trận, máu lưu lại đầy trên đất, cuối cũng không chút tin tức mang cậu rời đi.

Trong hai năm đó, Tống Kim Triêu cùng một đám người không quen biết sống cùng một chỗ, nơi đó là vùng đất cực kỳ cằn cỗi nghèo khổ, ở chỗ đó còn có một người phụ nữ điên khùng đem cậu nhận là con của chính mình.

Con của người phụ nữ đó chết yểu, sau đó bị người trong thôn từng bước từng bước ép thành kẻ điên, một thành viên trong nhóm bọn cướp chính là chồng của bà, bởi vì hai vợ chồng không có con, cho nên khi người đàn ông đó đang định giết Tống Kim Triêu, động lòng trắc ẩn.

Khi nhìn thấy bé trai này, người đàn ông đột nhiên nhớ tới người con đã mất của mình, nếu như nó còn sống, tuổi tác có lẽ cũng như vậy.

Sau đó Tống Kim Triêu một đường tròng tranh đến chỗ này, khi người phụ nữ đó lần đầu tiên nhìn thấy cậu, biểu hiện cùng người bình thường không khác là bao, thậm chí bà còn lấy đồ tốt nhất trong nhà đem đi lấy lòng cậu bé xinh đẹp.

Phần lớn thời gian người phụ nữ đó, đều trong trạng thái điên điên khùng khùng, sẽ ôm một con búp bê cũ nát của trẻ con ngồi ở trong sân, ánh mắt tan rã nhìn Tống Kim Triêu, thỉnh thoảng cầm con búp bê trong tay hướng về phía cậu khoe khoang.

Người đàn ông mang Tống Kim Triêu về làng, lúc đầu lo lắng cậu sẽ chạy đi, liền đem cậu nhuốt trong lồng sắt, cho rằng thời gian trôi qua lâu, đưa trẻ xa lạ này sẽ không phản kháng lại, chậm rãi thích ứng với tất cả mọi thứ nơi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!