Chương 29: Niệm Niệm mau nhìn, anh chàng đẹp trai đó hình như đang qua đây

Cuộc gọi video tới bất ngờ khiến cho cậu không kịp ứng phó, Tống Kim Triêu mặt căng cứng còn đang do dự, may mắn thay giây tiếp theo, đối phương nhanh chóng kết thúc cuộc gọi video.

Tống Kim Triêu nhìn điện thoại di động, tiếp đó trong khung chat không ngừng nhảy ra các tin nhắn.

Niệm Niệm: Kim Triêu! Là cậu à!

Niệm Niệm: Tớ vừa trượt tay, quá kích động.

Niệm Niệm: Không dọa cậu sợ chứ?

Niệm Niệm: Tớ mới tan học, vừa mới về tới nhà, tiết tự học buổi tối kết thúc hơi muộn, cậu có phải đã ngủ rồi?

So với bản thân mình, tốc độ đánh chữ của cô cực kỳ nhanh, Tống Kim Triêu cau mày đang dần hồi phục, khung chat lại hiện ra một tin nhắn.

Niệm Niệm: Chờ chút, cậu có thật sự là Tống Kim Triêu không?

Đầu bên kia điện thoại, Lục Niệm Niệm trầm tư nhìn avatar của đối phương, đó là một cô gái mặc bikini, tóc vàng mắt xanh, vóc dáng mỹ nữ nóng bỏng, đây thật sự là Tống Kim Triêu sao? Cùng phong cách của cậu không giống nhau...

Lẽ nào Tống Kim Triêu yêu thích loại này? Lục Niệm Niệm hoài nghi liếc nhìn thân hình xẹp lép của bản thân mình, quyết đoán lắc lắc đầu, người này khẳng định không phải là cậu!

Không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, Tống Kim Triêu mặt lạnh cau mày, vẻ mặt trịnh trọng trả lời: Tớ là Tống Kim Triêu, không lừa cậu.

Lục Niệm Niệm lắc đầu, trả lời: Avatar không giống cậu.

Nói đến avatar, lúc này Tống Kim Triêu mới chú ý tới hình hiển thị trong khung chat, nhìn kỹ, gương mặt tuấn tú tức khắc trở nên âm trầm.

Cái này là Tống Duẫn Hành giúp cậu đăng ký tài khoản, avatar cũng là tên đó giúp cậu chọn.

Lục Niệm Niệm vẫn còn hoài nghi thân phận đối phương, nghĩ tới ngày hôm qua Tống Duẫn Hành tự mình muốn phương thức liên lạc của cô, nói không chừng đối phương không phải Tống Kim Triêu mà là Tống Duẫn Hành, vì vậy cô đang chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, chào chú nhỏ.

Một lần nữa trở lại khung chat, đối phương đã thay đổi avatar, Lục Niệm Niệm hơi nghi hoặc một chút, mở avatar ra nhìn, mới phát không hiện đó là bức tranh, trên bức tranh chỉ có một đôi mắt rất đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ chưa hoàn thiện.

Nhìn đối phương chỉ gửi tới hai tin nhắn.

Tớ là Tống Kim Triêu.

Tớ là Tống Kim Triêu, không lừa cậu.

Lục Niệm Niệm đột nhiên kinh ngạc, lần này rốt cục tin tưởng, cô thật sự số chó ngáp phải ruồi, Tống Kim Triêu lại chủ động thêm cô trên wechat!

Niệm Niệm: Cậu bây giờ ở đâu? Tớ nghe bà Tống nói, cậu bị ốm nằm viện, hiện tại khá hơn chút nào chưa?

Nhìn thấy một loạt chữ, thiếu niên lạnh lùng dần trở nên ôn hòa hơn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm, ánh đèn bên cạnh cậu chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt.

Vì vậy cậu trả lời: Tớ rất tốt.

Niệm Niệm: Cuối tuần tớ có đi chùa một chuyến, chỗ đó bùa bình an rất hiệu nghiệm, cậu nhất định phải luôn mang theo bên người.

Chính cô là người nhờ chú nhỏ mang túi gấm tới hay sao?

Mày Tống Kim Triêu khẽ động, tay duỗi vào trong gối đầu, lấy ra túi gấm, khóe môi hơi cong lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Cậu trả lời: "Tớ sẽ luôn mang theo bên người."

Giống như một loại bảo đảm, tuy rằng cô không nhìn thấy, nhưng Tống Kim Triêu vẫn trịnh trọng mà đem túi gấm đặt vào trong túi áo của mình.

Niệm Niệm: Cậu lúc nào xuất viện? Tớ có thể đến thăm cậu không?

Lục Niệm Niệm chọn một icon gửi qua, một con mèo sữa giơ chân trước lên, tội nghiệp mà nhìn cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!