Chương 26: Lẽ nào để cô ấy biết, cậu đang nằm ở khoa tâm thần

Chạm tới một mảnh mềm mại, ánh mắt cậu thiếu niên trở nên u ám, hơi dùng sức, làm theo bản năng, đầu lưỡi kinh hoạt cạy mở hàm răng, cuốn sạch phần lạnh lẽo nào đó, ấm áp làm người ta mê muội, không ngừng tiến lên.

Lục Niệm Niệm kinh ngạc tại chỗ, căn bản không phản ứng kịp với nụ hôn tới bất ngờ, máu phảng phất như ngừng chảy, chỉ cảm thấy hai tai vang lên tiếng ong ong, giống như lần đầu tiên gặp gỡ Tống Kim Triêu, sự kích động sâu sắc nào đó.

Đến tận khi, người bên dưới hô hấp khó khăn, Tống Kim Triêu bỗng nhiên ý thức được chính mình đang làm gì, cậu lập tức dừng lại, đôi mắt thâm thúy trở nên u ám, vừa luống cuống lại vừa chăm chú nhìn cô.

Ngoài ý muốn lại một lần nữa cậu mất không chế, đối với cô mà nói, có được tính là một loại tổn thương.

Lục Niệm Niệm hít thở một hơi dài, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống, trái tim sắp nhảy ra bên ngoài, cô ngẩng đầu, gò mó đỏ bừng nhìn cậu, ánh mắt trong suốt như kết tụ một tầng nước.

Cậu thiếu niên trước mặt cũng không tốt hơn là mấy, gương mặt anh tuấn trắng sứ đỏ bừng, cằm căng thẳng trở thành một đường cứng ngắc, ánh mắt cậu chạm tới đôi môi đỏ nhiễm một tầng nước bọt của Lục Niệm Niệm, đột nhiên sững lại.

Suy nghĩ làm người ta sa vào trong cám dỗ, mê hoặc, Tống Kim Triêu hoảng loạn quay đầu đi, ngón tay với khớp xương dài rõ ràng cuộn lại một chỗ, căng thẳng đến không thể hô hấp.

Sự thực nói với cậu, cậu giống như phát bệnh.

Giống như trước kia vậy, nếu như không dừng tay, cậu có thể giống tên biến thái, cắn nát môi cô.

Tống Kim Triêu không dám nghĩ tiếp, đây đã là kết quả xấu nhất, kế tiếp vẻ mặt của cậu cũng dần trở nên khó coi, cau mày, giống như làm chuyện xấu không thấy được ánh sáng.

Ảo não lại hối hận.

Lục Niệm Niệm còn chưa kịp cao hứng, khi nhìn thấy biểu tình không ngừng biến hóa của cậu, vốn còn có chút ngượng ngùng muốn nói chuyện với cậu, bây giờ mới cảm thấy, người ngày sau khi hôn cô xong, rõ ràng là hối hận rồi.

Cô âm thầm hít một hơi, lúc này mặt vẫn còn đỏ bừng, cô nhíu mày nhìn Tống Kim Triêu, ngữ khí vô cùng uất ức: "Kim Triêu, cậu có phải là đang ghét bỏ tớ..."

Tống Kim Triêu sửng sốt, thực sự không biết nói gì mới tốt, có chút luống cuống đứng ở đó, gương mặt anh tuấn đỏ bừng, cậu dứt khoát quay người, chân dài bước một bước, cúi đầu đi về phía trước.

Lục Niệm Niệm nhanh chóng đuổi theo, đây chính là nụ hôn đầu của cô, Tống Kim Triêu đây là hôn xong muốn quỵt nợ!

"Đây là nụ hôn đầu của bà đây! Cậu đây là không muốn chịu trách nhiệm!" Lục Niệm Niệm hướng về phía bóng lưng của cậu hét lên một tiếng, người phía trước bỗng nhiên đứng lại, Tống Kim Triêu quay đầu lại, nhíu chặt lông mày, biểu hiện có chút giãy dụa, xiết chặt nắm đấm dường như nói với cô, người đó đang căng thẳng.

Cô còn chưa kịp phản ứng, người cách đó không xa quay lại, bước chân vội vã, sau đó đứng lại ở trước mặt cô.

"Lục Niệm Niệm." Cậu gọi đầy đủ tên của cô, âm thanh trầm thấp, hô hấp bất ổn.

Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm cậu, rất sợ cậu sẽ nói ra cái gì đại nghịch bất đạo, hoặc là cự tuyệt cô cách xa vạn dặm: "ừm, tớ nghe đây."

Giống như đang chuẩn bị tâm lý, cô thậm chí cảm nhận được rõ ràng, tâm trạng lo âu của cậu theo hơi thở phả ra.

"Tớ, tớ không, không có, không chịu trách nhiệm."

"Chuyện vừa rồi, tớ xin lỗi."

Lần đầu gặp phải tình huống đột nhiên phát sinh như vậy, Tống Kim Triêu có vẻ nói năng lộn xộn, chữ đứt quãng, thật vất vả mới nói một câu hoàn chỉnh, cậu căng thẳng bất an nhìn về phía cô gái trước mặt.

"Chỉ, chỉ là..."

Giờ khắc này cậu vô cùng hy vọng, cô có thể hiểu ánh mắt của chính mình, cho dù cậu nói lắp bắp không hoàn câu, cô cũng có thể rõ ràng.

Lục Niệm Niệm ngoan ngoãn nghe cậu nói xong, mắt hạnh trong veo từ từ sáng lên, dùng một loại ánh mắt khao khát mà chuyên chú nhìn cậu.

Trời mới biết, khi cậu nói câu phủ định đầu tiên, cô có thể mô hồ đoán được kết quả, giờ khắc này trong lòng cô lập tức vui vẻ hận không thể chạy mười vòng quanh đại viện.

Tống Kim Triêu không thờ ơ như vẻ bề ngoài cậu thể hiện, thậm chí giờ khắc này còn có vẻ ngốc nghếch.

Mặt của cậu đỏ bừng đã nói lên tất cả.

"Tống Kim Triêu, cậu không cần nói"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!