Tia sáng chói mắt chiếu lại đây, Trần Tương Xán theo bản năng dùng tay che mắt, xe đạp dựng sau lưng cậu.
"Cậu đi đường sao không phát ra tiếng động?" Lục Niệm Niệm ngẩn người.
Tên này thần không hay quỷ không biết xuất hiện sau lưng cô, đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng lên.
Không biết cậu đã chờ ở đây bao lâu rồi, đi xe đạp còn nhanh hơn cô.
Trần Tương Xán hỏi: "Tiết tự học tối nay cậu đi đâu?"
Lục Niệm Niệm do dự, việc này vẫn chưa thể nói với cậu, dựa theo tính cách của Cố Miểu, phỏng chững cũng không muốn để cậu biết.
"Đương nhiên là đi vệ sinh."
Nghe vậy, Trần Tương Xán trầm mặc mấy giây, hiển nhiên không tin, "Lớp trưởng lớp các cậu nói với tớ, hội học sinh điểm danh lần thứ nhất xong, cậu liền đi."
"Cậu xác định cậu bị táo bọn?"
Không biết vì sao, Lục Niệm Niệm cảm thấy, đêm nay Trần Tương Xán có chút hùng hổ doạ người, cậu tựa hồ đang cùng cô phân cao thấp.
Vì vậy cô thừa nhận bản thân mình nói dối, nhỏ giọng lầm bầm: "Tớ không đi vệ sinh, tớ cùng Cố Miểu có việc ra ngoài một chuyến."
"Nhưng tớ đảm bảo, tuyệt đối không phải chuyện xấu." Rất sợ Trần Tương Xán không tin, Lục Niệm Niệm vội vã dựng thẳng ba ngón tay lên thề.
Nam sinh trước mắt quét mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm tra xét kỹ càng.
Chợt nhớ tới, người này lại có thể không nể tình, ghi tên của mình, Lục Niệm Niệm nhịn không được đánh một cái vào cánh tay cậu.
"Đánh tớ làm gì?" Trần Tương Xán trừng cô, đang đẩy xe đạp, liền ăn một cái tát, tuy rằng có chút đau, nhưng có loại cảm giác chứng nào tật nấy.
Lục Niệm Niệm cau mày, lầm bầm quở trách nói: "Cậu lại có thể ghi tên tớ, một chút tình cảm cũng không đếm xỉa tới!"
Nghe vậy, Trần Tương Xán không nhịn được trừng cô: "Tớ không có ghi tên cậu."
Lục Niệm Niệm sững sờ: "Nhưng lớp trưởng lớp tớ cậu ấy nói..."
Trần Tương Xán bỗng nhiên đãnh gãy lời cô, không muốn tiếp tục nghe.
"Cậu nói, tớ cùng cậu có tình cảm gì?" Cậu nam sinh hạ mắt, ý cười khóe mắt ngày càng sâu, đường nét sâu sắc, ở trong bầu không khí nửa sáng nửa tối càng thêm rõ ràng.
Trong lòng cậu mơ hồ mong đợi điều gì đó.
Đáp lại lời của cậu, lại là một cái tát của cô gái đánh vào cánh tay cậu.
"Tình huynh đệ a!"
"Cậu là cái tên lòng lang dạ sói, biết cùng tớ chiến tranh lạnh!"
Lục Niệm Niệm càng nghĩ càng tức giận, một cái tát xuống, mặt Trần Tương Xán ngày càng đen, lông mày dài nhíu lại thành một đoàn, vẻ mặt nhìn khó coi giống như một lớp sơn đen.
Trần Tương Xán rõ ràng bị cô chọc tức, muốn nói lại thôi, tức giận trừng cô, chuẩn bị rời đi.
Lục Niệm Niệm chợt nhớ tới, mình có việc cần làm, liền duỗi cánh tay ra, trực tiếp từ phía sau kéo cặp sách Trần Tương Xán, lôi kéo làm cho người ta lùi về sau một bước.
"Cậu trước tiên đừng vội đi, tớ có đồ đưa cho cậu."
Nói xong, Lục Niệm Niệm mở khóa kéo, cầm quyển sách tiếng anh lật vài trang, một tấm thiệp màu hồng được lấy ra.
Trần Tương Xán liếc mắt, lườm cô, nhanh hơn cô một bước, cúi người xuống, đem tấm thiệp nhặt lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!